childhood trauma.
phòng họp hội học sinh vang lên tiếng lật giấy, tiếng bút ghi chú, xen lẫn tiếng gõ bàn phím đều đều từ laptop.
mỗi người một việc, không khí ban đầu khá im ắng.
Hori ngồi ở góc bàn, trước mặt là bản kế hoạch cho gian hàng hội trường của lớp 2-5.
em đang đề xuất sắp xếp lại lịch trực gian hàng vì thấy một số bạn bị trùng lịch thi thử
vốn nghĩ là chuyện nhỏ — cho đến khi Satou Rika lên tiếng:
Satou Rika
cậu lại tự sửa à Momozono?
Momozono Hori
tớ có gửi đề xuất vào nhóm tối qua
Momozono Hori
có năm bạn đồng ý
Satou Rika
nhưng cậu có hỏi hết đâu?
Satou Rika
nhóm LINE thì đâu phải ai cũng đọc
Satou Rika
cậu cứ làm như mọi người phải theo ý cậu vậy
Momozono Hori
tớ chỉ chỉnh vì có một số người trùng lịch, không phải theo ý tớ
Satou Rika
ờ ha, cậu đâu có bạn thân để hỏi ý kiến riêng
Rika nhấn mạnh, rồi nhếch mép nhẹ như cố tình nói vậy.
Satou Rika
lúc nào cũng lủi thủi một mình, chẳng nói chuyện với ai
Satou Rika
thái độ lúc nào cũng dửng dưng như thể trên đời không ai quan trọng bằng cậu
Yoshida Kai
dừng lại được rồi đấy Rika
Yoshida lên tiếng, còn Hori vẫn cứ im lặng, vì em chẳng muốn đôi co.
Rika tiếp tục, giọng nhẹ nhàng như đang nói điều rất bình thường.
Satou Rika
hay tại vì không có ai dạy cậu cách làm việc nhóm?
Satou Rika
ở nhà cũng đâu có ai để mà dạy cậu đâu nhỉ?
tiếng bút của Hori rơi xuống bàn.
âm thanh giòn tan vang lên trong căn phòng đang chìm dần vào tĩnh lặng.
Satou Rika
tớ nói gì sai đâu?
Momozono Hori
cậu… không có quyền nói như thế
Satou Rika
không có quyền?
Satou Rika
tớ chỉ nói sự thật
Satou Rika
cậu thì lúc nào cũng tỏ ra đặc biệt, lạnh lùng như tiểu thư bi kịch
Satou Rika
nhưng thật ra chỉ là… không ai quan tâm
câu đó như đâm xuyên thẳng qua lớp phòng bị Hori dựng suốt nhiều năm.
đôi môi cô mím chặt, nhưng nước mắt vẫn trào ra không kịp ngăn.
một giọt, rồi hai giọt, rơi thẳng xuống mặt bàn.
cho tới khi Kuronuma Yui — thư kí của hội học sinh đứng dậy.
Kuronuma Yui
quá đáng rồi đấy Rika
Yui bước đến, chắn ngang giữa hai người.
giọng cô nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Kuronuma Yui
chúng ta tranh luận chuyện công việc, không phải chuyện cá nhân
Kuronuma Yui
cậu không được phép nhắc tới gia đình người khác, càng không phải kiểu xúc phạm như vậy
Kuronuma Yui
không nhưng gì hết
giọng của Yui ngày càng gắt hơn.
Kuronuma Yui
tớ không quan tâm cậu có ác cảm gì với Hori, nhưng thốt ra những câu đó là điều không thể chấp nhận!
Rika nhìn xung quanh, thấy vài ánh mắt bắt đầu nhìn mình gay gắt, cuối cùng chỉ hậm hực hạ giọng.
Hori không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu rồi rời khỏi phòng họp ngay sau đó, không nói thêm một lời.
chiều hôm đó, ở khuôn viên trường, Hori ngồi một mình ở trên bậc thang.
trời nhá nhem, gió nhẹ lướt qua mái tóc buộc hờ bên vai.
Akaashi Keiji
chưa về sao?
giọng trầm quen thuộc lên tiếng.
bình thường em sẽ về cùng Bokuto nhưng hôm nay lại không, vì Bokuto và Akaashi đều phải ở lại tập bóng chuyền, mà em cũng chẳng muốn về một mình nên đã ngồi… đợi.
Momozono Hori
tập xong rồi à?
Akaashi Keiji
chưa, nhưng vừa nghe Kuronuma kể
cậu bước tới, không quá gần, chỉ đủ để em không thấy đơn độc.
Momozono Hori
không sao, tớ vẫn ổn mà
Akaashi nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thang bên cạnh.
Akaashi Keiji
tớ biết cảm giác đó
Akaashi Keiji
khi ai đó nói đúng thứ mình đã che giấu, đau lắm
Hori im lặng vài phút, rồi khẽ nói.
Momozono Hori
nhưng hôm nay… tớ nghĩ mình đã vượt qua được chuyện ba mẹ, đã sống tốt, học tốt
Momozono Hori
hóa ra, chỉ có một câu nói là đủ để tớ thấy mình lại bé nhỏ như ngày xưa
Akaashi nhìn lên bầu trời bắt đầu chuyển tối.
Momozono Hori
tớ ghét cảm giác mình bị chạm vào những thứ mình đã khóa chặt rồi
Momozono Hori
như thể tớ chẳng tiến được bước nào
Akaashi quay sang nhìn em.
Akaashi Keiji
cậu đã tiến rất xa
Akaashi Keiji
việc cậu dám tiếp tục tham gia hội học sinh, đối diện với Satou, vẫn có thể nói ra cảm xúc là điều không phải ai cũng làm được
Momozono Hori
cậu nói như thể tớ mạnh mẽ lắm ấy
Akaashi Keiji
vì cậu thật sự mạnh mẽ
khi về nhà, Hori nhận được tin nhắn từ Bokuto lúc gần tám giờ tối.
Bokuto Koutarou
[anh nghe Akaashi kể hết rồi á!]
Bokuto Koutarou
[em đâu rồi!!!]
Bokuto Koutarou
[có muốn ăn dâu tây bọc socola anh làm khôngggg?]
Kei dùng chân cào nhẹ vào tay em, như thế muốn em trả lời tin nhắn của Bokuto vậy.
Momozono Hori
[nếu ăn xong không bị gì thì có ạ]
Bokuto Koutarou
[anh tới liền!!!]
Hori chưa kịp trả lời, thì hai phút sau, tiếng Bokuto từ xa vang tới.
Bokuto Koutarou
Hori ơiiii
Bokuto Koutarou
dâu tây tới nè!!!
Comments