...Truyện được viết bởi Tiềm thức của tác giả " Ngan Ha maydue "...
............…………...
..." Chíp , chíp "...
Tiếng chim hót líu lo vang báo hiệu cho một ngày mới tốt lành đã đến , ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi vào mặt cậu bé như thể nó là một phép màu vậy . Đôi mắt hạnh nhân đang nhắm nghiền giờ đây lại từ từ hé mở , hô hấp nặng nề rít lên trong không khí báo hiệu kì tích đã xuất hiện . Mọi giác quan đang mạnh mẽ cảm nhận mọi thứ xung quanh , cậu là ai và ở đâu .
Lạc mễ :" Ư ~ đây là đâu , chả phải … "
Như sực nhớ ra cái gì đó , cậu liền hoảng hốt bật dậy sờ soạng khắp người , mà vô thức thốt lên .
Lạc Mễ: " Chẳng phải mình đã chết rồi sao "
Phải rồi , tại sao cậu vẫn còn sống , sao cơ thể cậu lại nhỏ như này chứ . Chưa để cậu kịp hiểu chuyện gì thì đã có một âm thanh , rè rặt vang lên .
Hệ thống: " Xin chào … kí chủ mới , rì … rì …"
Âm thanh nhiễu loạn vang lên , khiến cậu không khỏi nhức đầu mà bịt tai lại , nói .
Lạc Mễ: " Ngươi … ngươi là ai , ta đang ở đâu ? "
Hệ thống: " Thưa kí chủ cứ gọi tôi là 005 . Hiện tại kí chủ đã chết cháy do chập mạch điện , vì thấy được sự khao khát sống còn và tình yêu cháy bỏng của cậu, nên 005 đã giúp cậu xuyên vào cuốn truyện " Tình yêu dưới bóng súng " để làm lại một cuộc đời mới "
Lạc Mễ :" Tình yêu dưới bóng súng sao "
Vừa mới nghe xong cậu liền ngỡ ngàng khi biết được mình đã chết rồi , và thậm chí cậu còn được xuyên không tới đây rồi ư ?, cứ tưởng là chỉ có trong truyện thôi chứ , nhưng ai ngờ đâu cậu lại được trải nghiệm thực tế như này , điều đó khiến cậu không biết phải làm sao cho vừa nữa.
Nhưng điều mà cậu không cam tâm nhất chính là cậu đã chết một cách vô lý , khi rõ ràng năm trước cậu đã lắp đặt hệ thống phòng chống cháy nổ rồi mà . Cậu không cam tâm mình chết một cách bi thảm như vậy ,cậu còn rất nhiều hoài bão mà .Tại sao ông trời lại nỡ lòng nào đối xử với cậu như vậy chứ , cậu không cam tâm .
Nhưng mà, sự thật vẫn là sự thật và nó rất phũ phàng , cậu thực sự không cam tâm , nhưng biết làm sao giờ xuyên đến đây rồi thì đành chấp nhận vậy , ít nhất ông trời không triệt hết đường sống của cậu . Bởi lẽ ở đây còn có phản diện mà cậu luôn luôn yêu thích mà , sẽ không sao đâu . Nếu suy nghĩ tích cực thì sắp tới cậu sắp có chồng rồi hí hí . Vừa nghĩ đến thôi là cậu liền quên đi nỗi buồn mà phấn khởi nói .
Lạc Mễ: " Vậy chắc là không có nhiệm vụ gì đâu ha , đúng không 005 "
Tiếng nhiễu loạn chói tai đó lại một lần nữa vang lên , khiến cho cậu không khỏi nhíu mày lại tỏ vẻ khó chịu . Giọng nói ngắt quãng của 005 cứ thế vang lên trong đầu của cậu .
Hệ thống: " Rì … rì … rè ~ ………… vì … vì cậu được đặc … cách xuyên không nên … cậu phải hoàn thành được một nhiệm … nhiệm vụ ."
Giọng nói cứ thế ngắt quãng rồi lại trôi chảy vang lên trong đầu cậu ,khiến cậu phải khó chịu mà đau đầu không thôi , nhưng thứ cậu để ý bây giờ là nhiệm vụ mà hệ thống nói, suy cho cùng nhiệm vụ vẫn là ưu tiên , không để 005 chờ lâu cậu liền hỏi .
Lạc Mễ: " Vậy nhiệm vụ mà ngươi nói … là gì ? "
Hệ thống: " Đơn giản lắm nhiệm vụ là , khi phản diện tròn 21 tuổi thì không được phép để hắn đem lòng yêu nữ chính . Nếu không cậu sẽ chỉ còn một năm để sống và đến lúc đó cậu sẽ tan biến vào hư vô mà không một ai nhớ đến . Còn phản diện sẽ bị nguyên tác cũ thao túng đến sức cùng lực kiệt và khi hắn 25 tuổi hắn sẽ chết vì tình ."
Lời nói rì rà , rì rặt vừa dứt thì cũng là lúc , cậu bàng hoàng đến nỗi hoảng hồn , mà cứng ngắc hỏi lại .
Lạc Mễ: " Tan , Tan biến sao ?, vậy … vậy là năm tôi 20 tuổi tôi sẽ chết sao , và … và tôi sẽ bị tan biến vào hư vô ư ?"
Lạc Mễ: " Không thể nào , làm sao có thể được cơ chứ , khi tôi không thể đảm bảo rằng phản diện điên khùng kia ,có giết tôi không cơ chứ ?"
Không một lời nói nào đáp lại sự thắc mắc của cậu , không gian tĩnh mịch bao trùm khiến cậu phải sợ hãi và lo lắng liên tục gọi tên 005 .
Nhưng dường như chỉ có tiếng nhiễu loạn , rè rặt đáp lại cậu ngày một nhỏ dần , linh cảm nó sắp biến mất , đồng nghĩa với việc cậu sắp phải tự lực gánh sinh nên cậu liền hốt hoảng hỏi tiếp .
Lạc Mễ: " 005 , 005 ngươi còn đó không . Hãy trả lời ta , làm …làm sao để phản diện hết yêu nữ chính đây , 005… 005! "
Vẫn không có một lời nào đáp lại cậu, và rồi điều cậu không mong chờ nhất đã đến , cậu đã không còn nghe thấy tiếng hệ thống vang lên nữa rồi… . Ánh sáng loang lổ của ánh mặt trời , đã chiếu xuyên qua khung cửa sổ và đáp xuống người cậu như một bức tranh hoàn mỹ , khiến cậu không khỏi chú ý mà thất thần nhìn ra ngoài , và vô thức buộc miệng nói .
Lạc Mễ: "Ở đây là đâu ,mình nên làm gì đây "
Không một ai đáp lại cậu , không khí buổi trưa nắng ấm chiếu thẳng vào mặt cậu , và rồi từng kí ức như bùng nổ liền mạch hiện lên trong đầu khiến cậu không khỏi choáng váng mà ôm đầu gào thét .
Lạc Mễ: " Aaa , đau , đau quá , đây … đây là kí ức của nguyên chủ sao .Ư , Aaaa "
Cơn đau cứ thế ngày một lớn khiến cậu không khỏi quằn quại ,mà gào thét , nỗi đau cứ thế len lỏi vào từng tế bào của cậu hay có thể nói nỗi đau thấu tận trời xanh , phải mất một lúc lâu thì cậu mới có thể gắng gượng mà xắp xếp lại từng kí ức đang ồ ạt chạy ngang qua đầu . Từng kí ức một cứ thế tuôn 1 tràn ra , như cơn vũ bão , cậu cứ thế phải chịu đựng nỗi đau âm ỷ mà không một ai thấu hiểu , sau 1 lúc ổn định cậu liền mấp máy môi nói .
Lạc Mễ: " Kí ức của chủ thể này …, sao ngực mình đau quá ."
Cơn đau chóng vánh đến khiến Lạc Mễ phải ngửa mặt lên trời hít thở , tiếng rít từ hơi thở của cậu , thật khiến người ta rùng mình , rồi cậu lại thì thào nói một mình
Lạc Mễ: " Quả thật nguyên chủ này không được hạnh phúc …chỉ tiếc là cả mình và chủ thể đều không có ba mẹ mà thôi ."
Lạc Mễ: " Haiz ~, không sao ít nhất thì nguyên chủ này còn có chị gái luôn yêu thương cậu mà , thiếu thốn có thể bù đắp , nhưng nhất định mình phải sống thật tốt mới được haha. "
Sau một lúc ổn định lại tinh thần thì cậu đã không còn thấy đau nữa , cơn đau âm ỷ cứ thế biến mất , và giờ là lúc cậu phải xắp xếp lại toàn bộ cốt truyện mới được . Mặc dù cậu chỉ mới đọc hết phần 1 thôi , còn phần hai là gì cậu cũng không biết, nhưng được tới đâu hay tới đó .
Lạc Mễ: " Nếu mình nhớ không lầm thì cái kết của phần 1 là nam phản diện xuống mồ xanh cỏ thì phải . "
Như sực nhớ ra cái gì đó cậu liền vỗ tay cái đét ,nói .
Lạc Mễ: " Phải ha chả phải hệ thống nói không được để phản diện đem lòng yêu nữ chính vào năm 21 tuổi sao , mà kết của phần 1 là phản diện vừa tới năm 25 tuổi mà "
Như được khai sáng , cậu liền cười toe toét nhảy cẫng lên như thể nếu cậu không vui bây giờ thì chẳng còn bao giờ vui nữa , chính vì sự vui mừng quá đà này , đã dẫn đến cớ sự không may , và rồi cậu bước hụt chân ra khỏi giường . Kết quả là đầu cậu đập mạnh xuống sàn gỗ bất tỉnh nhân sự một cách bất đắc dĩ.… .
...----------------...
Và đã hết một chương rồi , độc giả có biết không để viết một chương như này tui đã mất hai ngày để viết đó huhu . Chỉ vì phải chỉnh sửa cái này , chỉnh sửa cái nọ rồi nội dung v.v nữa tui đuối quá các bạn ơi. Ya~ nhưng không sao chỉ cần độc giả thấy hay và bình luận cho tác giả biết là bao nhiêu muộn phiền cũng tan biến hết . Biết vì sao không vì I Love You ❤
Updated 22 Episodes
Comments
BounPrem
Truyện rất hay nha Hệ thống và Lạc Mễ dùng từ ngữ rất hay, phong phú mog tg ra tiếp
2025-06-14
1
Thùng Cơm
Dân tiểu thuyết mà còn hỏi câu này hẻ con
2025-06-15
2
Tác Giả Bị Lười _ 2k4 ✮
005... Thêm số hai vào là thành năm sinh của em trai tui /Chuckle//Chuckle/
2025-06-25
1