chương 5

Đêm hôm đó, sau sự việc ở hội trường, bầu không khí tại biệt thự Lê trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Lê Thái Hoàng và Phương Hoàng Yến, gương mặt hằn rõ sự lo lắng, ngồi trong phòng khách rộng lớn. Chiếc TV đang chiếu tin tức về Học viện Lam Sơn, nhưng họ không thể tập trung.
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
[Gấp tờ báo xuống, giọng run rẩy]
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Anh, anh có thấy không?
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Hùng nó... nó đã bị bệnh nặng như vậy.
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Chúng ta... chúng ta phải làm gì đây?
Lê Thái Hoàng
Lê Thái Hoàng
[Thở dài, day trán]
Lê Thái Hoàng
Lê Thái Hoàng
Anh đã gọi cho Bác sĩ Kim Long
Lê Thái Hoàng
Lê Thái Hoàng
Cậu ấy nói Hùng đang dần ổn định.
Lê Thái Hoàng
Lê Thái Hoàng
Nhưng... anh không biết phải làm gì để thằng bé bớt sợ hãi.
Lê Thái Hoàng
Lê Thái Hoàng
Nó xa cách chúng ta quá.
Họ nhớ lại những năm tháng Quang Hùng chìm vào thế giới riêng, nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần. Chính sự bận rộn và vô tâm của họ đã tạo nên bức tường vô hình ngăn cách họ với đứa con trai bé bỏng. Giờ đây, khi Hùng đối mặt với những thử thách lớn hơn, họ mới nhận ra khoảng cách giữa họ và con đã trở nên quá lớn, quá xa để có thể hàn gắn chỉ bằng vài lời nói.
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Em muốn gặp nó, muốn ôm nó... nhưng em sợ nó sẽ lại co rúm lại.
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Phương Hoàng Yến-Lê phu nhân
Em sợ ánh mắt đầy sợ hãi của nó.
Lê Thái Hoàng
Lê Thái Hoàng
Chúng ta đã quá sai lầm khi bỏ bê nó.
Lê Thái Hoàng
Lê Thái Hoàng
Giờ đây, mọi chuyện đã quá muộn để sửa chữa.
Sự ân hận và bất lực bao trùm không gian. Họ là những người quyền lực trong giới thượng lưu, nhưng lại không thể chạm tới trái tim của chính con trai mình. Trong sâu thẳm, họ biết, sự xuất hiện của Lê Trung Thành, người con trai ruột lớn của họ, đã bỏ đi vì bất hòa và tự lập nghiệp tại Nga, lại càng khiến họ cảm thấy cô độc hơn. Lê Trung Thành, hiện đang là chủ tịch một công ty lớn và đã kết hôn với Nguyễn Đức Phúc - con trai thứ hai của Nguyễn gia, là minh chứng cho sự thất bại của họ trong việc giữ gìn hạnh phúc gia đình. Họ tự hỏi, liệu có bao giờ Quang Hùng sẽ tha thứ cho họ, và liệu họ có còn cơ hội để trở thành một gia đình trọn vẹn?
____________
Quang Hùng nằm trên giường trong phòng y tế của Học viện Lam Sơn. Cậu vẫn còn yếu, nhưng cơn hoảng loạn đã qua đi. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc y tế hoạt động nhẹ nhàng. Bác sĩ Kim Long đã ra ngoài, để cậu bé nghỉ ngơi.
Cánh cửa khẽ mở, và Lê Thượng Long bước vào. Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ đi đến bên giường. Anh ta không có vẻ ngoài của một người đang thực hiện "nhiệm vụ", mà là một người anh trai thực sự lo lắng cho em mình. Anh đặt một chiếc chăn mỏng lên người Quang Hùng, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Lê Thượng Long-con nuôi
Lê Thượng Long-con nuôi
[Giọng nói trầm ấm, đầy trìu mến]
Lê Thượng Long-con nuôi
Lê Thượng Long-con nuôi
Em không sao chứ? Anh đã rất lo lắng.
Quang Hùng khẽ mở mắt. Cậu nhìn Thượng Long. Trong ánh mắt Thượng Long không có sự toan tính, không có sự soi mói, chỉ có sự quan tâm chân thành. Hùng cảm thấy một làn sóng bình yên nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể. Anh trai nuôi Lê Thượng Long là người duy nhất trong gia đình cậu cảm thấy thực sự gần gũi, người mà cậu nghĩ rằng thực lòng thương yêu và bảo vệ mình.
Lê Thượng Long-con nuôi
Lê Thượng Long-con nuôi
Em cứ nghỉ ngơi đi.
Lê Thượng Long-con nuôi
Lê Thượng Long-con nuôi
Đừng nghĩ nhiều về chuyện hôm nay.
Lê Thượng Long-con nuôi
Lê Thượng Long-con nuôi
Bài thi của em rất tốt, không ai có thể phủ nhận điều đó.
Anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lặng lẽ nhìn Quang Hùng. Anh không cố gắng ép cậu nói chuyện, không đặt ra câu hỏi. Anh chỉ đơn thuần là hiện diện, là một điểm tựa vững chắc cho đứa em trai nhạy cảm của mình. Sự hiện diện im lặng của Thượng Long, cùng với hơi ấm từ bàn tay anh, khiến Quang Hùng cảm thấy bình yên đến lạ. Cậu bé dần chìm vào giấc ngủ, với cảm giác an toàn mà hiếm khi cậu có được.
_________
Vài ngày sau, Quang Hùng đã trở lại lớp học. Mặc dù vẫn còn rụt rè, nhưng cậu đã không còn co rúm lại như trước. Các "Tân binh" vẫn tiếp tục kế hoạch tiếp cận của mình, nhưng Quang Hùng vẫn giữ khoảng cách.
Giờ ra chơi, trong lúc cả trường ồn ào, Quang Hùng đi ngang qua phòng âm nhạc. Cánh cửa hé mở, và từ bên trong, một giai điệu du dương, nhẹ nhàng, như tiếng suối chảy, như làn gió mát lành, nhẹ nhàng lọt vào tai cậu. Đó là một bản nhạc chưa từng được nghe, nhưng lại có sức hút kỳ lạ, khiến trái tim cậu rung động.
Cậu khẽ bước vào phòng, nhìn thấy Đặng Trần Nhậm đang ngồi trước cây đàn piano. Ánh mắt cậu ta hoàn toàn tập trung vào phím đàn, những ngón tay lướt đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, tạo ra những giai điệu đầy cảm xúc. Đặng Trần Nhậm không hề để ý đến sự hiện diện của Quang Hùng. Anh ta đang chơi nhạc với tất cả tâm hồn mình, thể hiện sự nhẹ nhàng và tình cảm mà anh ta đã tìm hiểu kỹ về Quang Hùng.
Quang Hùng hoàn toàn bị cuốn hút. Cậu chưa bao giờ thấy ai chơi nhạc bằng cả trái tim như vậy. Âm nhạc của Trần Nhậm không chỉ là những nốt nhạc, mà là một ngôn ngữ, một thông điệp chạm đến phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn cậu. Đây là lần đầu tiên Quang Hùng chủ động tiếp cận một người lạ mà không hề sợ hãi.
Sau khi Trần Nhậm kết thúc bản nhạc, anh ta khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quang Hùng đang đứng đó. Đặng Trần Nhậm nở một nụ cười nhẹ, không nói gì, chỉ đơn thuần là nhìn Quang Hùng với ánh mắt thấu hiểu.
Lê Quang Hùng-con út
Lê Quang Hùng-con út
[Giọng nói nhỏ xíu, nhưng rõ ràng hơn bao giờ hết, đầy sự tò mò và ngưỡng mộ]
Lê Quang Hùng-con út
Lê Quang Hùng-con út
Bản... bản nhạc... đó... là gì...?
Đặng Trần Nhậm ngạc nhiên. Anh ta không ngờ Quang Hùng lại chủ động nói chuyện, và hỏi một câu hỏi dài như vậy. Anh ta biết kế hoạch của mình đã thành công. Bản nhạc này, mà anh ta đã dày công nghiên cứu để phù hợp với tần số và cảm xúc của Quang Hùng, đã thực sự chạm đến cậu bé.
Đặng Trần Nhậm-con cả
Đặng Trần Nhậm-con cả
Chào cậu, Lê Quang Hùng.
Đặng Trần Nhậm-con cả
Đặng Trần Nhậm-con cả
Cậu thích bản nhạc này sao?
Đặng Trần Nhậm-con cả
Đặng Trần Nhậm-con cả
Đây là một bản nhạc tôi tự sáng tác.
Đặng Trần Nhậm-con cả
Đặng Trần Nhậm-con cả
Tôi đã đặt tên nó là 'Hồi Ức Ngân Nga'.
Quang Hùng gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Đặng Trần Nhậm. Cậu cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với bản nhạc này, và với chính người đã tạo ra nó.
Đặng Trần Nhậm-con cả
Đặng Trần Nhậm-con cả
Cậu có muốn học chơi không?
Đặng Trần Nhậm-con cả
Đặng Trần Nhậm-con cả
Hay cậu muốn nghe tôi chơi thêm vài bản nữa?
Quang Hùng không nói gì, chỉ gật đầu. Đó là một sự đồng ý. Đặng Trần Nhậm mỉm cười. Anh ta biết mình đã thành công trong việc tiếp cận và làm quen với mục tiêu một cách thân thiện nhất, bằng cách đi vào thế giới nội tâm của cậu bé.
___________
Trong một căn phòng riêng tư của mình, Phạm Lưu Tuấn Tài đang theo dõi toàn bộ diễn biến thông qua hệ thống camera và micro được lắp đặt bí mật. Anh ta quan sát kỹ lưỡng cách Đặng Trần Nhậm chơi nhạc, cách Quang Hùng bị thu hút và chủ động tiếp cận.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
[Gõ báo cáo vào thiết bị liên lạc mật, giọng nói trầm tĩnh, phân tích]
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Báo cáo Lão Đại. Đặng Trần Nhậm đã thực hiện thành công kế hoạch tiếp cận mục tiêu thông qua âm nhạc. Quang Hùng đã bộc lộ sự hứng thú đặc biệt với âm nhạc của Trần Nhậm và chủ động giao tiếp.
Anh ta tiếp tục gõ.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Sự kiện khủng hoảng cảm giác của mục tiêu tại hội trường đã khiến gia đình Lê, đặc biệt là cha mẹ mục tiêu, lo lắng tột độ. Tuy nhiên, khoảng cách giữa họ vẫn quá xa để có thể hàn gắn. Lê Thượng Long đã thể hiện sự quan tâm chân thành và mang lại sự bình yên cho mục tiêu.
Tuấn Tài tạm dừng, ánh mắt lóe lên sự tính toán. Anh ta nhận ra rằng, dù các tân binh đang cạnh tranh, nhưng mỗi người lại có một cách tiếp cận khác nhau, và tất cả đều mang lại những tác động nhất định lên Quang Hùng.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Các tân binh đang khai triển kế hoạch một cách hiệu quả. Tuy nhiên, mỗi người lại có một phương pháp riêng, và mục tiêu đang dần bộc lộ những điểm yếu, điểm mạnh, cũng như những mối quan hệ mà nó thiết lập.
Ngay lập tức, giọng nói méo mó của Lão Đại vang lên từ thiết bị.
Lão Đại
Lão Đại
[Giọng nói hài lòng]
Lão Đại
Lão Đại
Tốt lắm, Tuấn Tài.
Lão Đại
Lão Đại
Cứ để chúng tiếp tục.
Lão Đại
Lão Đại
Càng phức tạp, ta càng có nhiều thông tin. Kẻ nào hiểu rõ 'Thiên Yết Vương' nhất, kẻ đó sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Ngươi hãy tiếp tục quan sát và điều khiển. Đảm bảo mọi chuyện không đi chệch khỏi tầm kiểm soát.
Phạm Lưu Tuấn Tài khẽ nhếch mép cười. Anh ta biết, bàn cờ đang ngày càng trở nên phức tạp, và anh ta chính là người điều khiển những nước đi quan trọng nhất. Cuộc chiến giành lấy trái tim và "Vũ khí tối thượng" của Lê Quang Hùng đang bước vào một giai đoạn mới, đầy những âm mưu và sự cạnh tranh khốc liệt.
________________
Phòng máy tính đặc biệt dành cho đội tuyển CNTT
Phòng máy tính đặc biệt của đội tuyển Công nghệ Thông tin vẫn là nơi Quang Hùng dành phần lớn thời gian. Những buổi tập luyện diễn ra căng thẳng và chuyên sâu dưới sự chỉ đạo của thầy Bùi Anh Tú. Cậu bé vẫn đeo chiếc tai nghe quen thuộc, nhưng mức độ tập trung vào màn hình máy tính đã tăng lên đáng kể. Bên cạnh cậu, Trần Minh Hiếu và Nguyễn Thái Sơn luôn túc trực, hỗ trợ và không ngừng đưa ra những lời khen ngợi, động viên.
Bùi anh Tú
Bùi anh Tú
Hùng, ở đoạn code này, em có thể tối ưu hóa thêm bằng cách sử dụng thuật toán nén dữ liệu kiểu... em có thể trình bày ý tưởng đó không?
Quang Hùng khẽ gật đầu. Khác với lần thuyết trình thất bại trước, lần này cậu đã chuẩn bị tinh thần tốt hơn. Cậu vẫn run rẩy một chút, nhưng những lời động viên liên tục từ Minh Hiếu và Thái Sơn đã giúp cậu thêm tự tin. Minh Hiếu và Thái Sơn không chỉ hỗ trợ kỹ thuật, họ còn đóng vai trò như "khán giả" để Hùng tập thuyết trình, và liên tục đưa ra những phản hồi tích cực.
Trần Minh Hiếu-con thứ 3
Trần Minh Hiếu-con thứ 3
Hùng, cách em nén dữ liệu này thật sự là thiên tài!
Trần Minh Hiếu-con thứ 3
Trần Minh Hiếu-con thứ 3
Không ai nghĩ ra được cách này đâu.
Trần Minh Hiếu-con thứ 3
Trần Minh Hiếu-con thứ 3
Em nói lại cho anh nghe rõ hơn ý tưởng này được không?
Nguyễn Thái Sơn-con thứ 3
Nguyễn Thái Sơn-con thứ 3
Chính xác!
Nguyễn Thái Sơn-con thứ 3
Nguyễn Thái Sơn-con thứ 3
Nó không chỉ hiệu quả mà còn rất sáng tạo.
Nguyễn Thái Sơn-con thứ 3
Nguyễn Thái Sơn-con thứ 3
Nếu em trình bày được ý tưởng này một cách rõ ràng trước ban giám khảo, chúng ta chắc chắn sẽ thắng lớn!
Dưới tác động của những lời khen ngợi và sự "tin tưởng" từ hai người anh, Quang Hùng dần cởi mở hơn. Cậu bé bắt đầu nói, dù vẫn còn nhỏ và ngập ngừng, nhưng đã có thể giải thích chi tiết về thuật toán của mình. Cậu không chỉ nói về code, mà còn nói về cách cậu "cảm nhận" được luồng dữ liệu, cách các dòng lệnh "hát" lên trong đầu cậu. Đây là những điều mà Minh Hiếu và Thái Sơn ghi nhận tỉ mỉ, để báo cáo lại cho Bùi Anh Tú.
Bùi anh Tú
Bùi anh Tú
[Quan sát từ xa, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng. Anh ta biết mình đã đi đúng hướng. Việc tạo ra một môi trường an toàn, với sự hỗ trợ tích cực từ những "Tân binh" được lựa chọn, đang giúp Quang Hùng phát triển cả về kỹ năng và sự tự tin, đồng thời từng bước hé lộ những khía cạnh sâu xa hơn của "Vũ khí tối thượng"]
Bùi anh Tú
Bùi anh Tú
Tốt lắm, Hùng.
Bùi anh Tú
Bùi anh Tú
Cứ phát huy thế này
Bùi anh Tú
Bùi anh Tú
Chúng ta sẽ làm được.
Minh Hiếu và Thái Sơn trao đổi ánh mắt. Họ hiểu rằng, mặc dù Bùi Anh Tú luôn miệng nói về cuộc thi, nhưng mục tiêu thực sự của thầy, và của Lão Đại, không chỉ đơn thuần là một giải thưởng.
__________
Sau giờ học Công nghệ, Quang Hùng trở về lớp học của mình. Hôm nay là tiết Ngoại ngữ. Cả lớp đang xì xào về giáo viên mới, người được đồn là rất tài giỏi và có xuất thân bí ẩn.
Cánh cửa lớp mở ra, và Phạm Lưu Tuấn Tài bước vào. Anh ta mặc một bộ vest lịch lãm, mái tóc được chải gọn gàng, toát lên vẻ điềm tĩnh và tự tin. Ánh mắt anh ta quét một lượt qua cả lớp, rồi dừng lại ở vị trí của Lê Quang Hùng, người đang ngồi ở bàn cuối, đeo tai nghe và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
[Giọng nói trầm ấm, rõ ràng, vang vọng khắp lớp]
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Chào các em.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Thầy là Phạm Lưu Tuấn Tài, giáo viên Ngoại ngữ mới của các em.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Kể từ hôm nay, thầy sẽ đồng hành cùng các em trong hành trình khám phá một thế giới mới qua ngôn ngữ.
Cả lớp trầm trồ. Các học sinh nữ thì thầm khen ngợi vẻ ngoài điển trai và phong thái cuốn hút của thầy giáo mới. Tuấn Tài nở một nụ cười nhẹ, rất chuyên nghiệp, nhưng sâu trong ánh mắt anh ta là sự sắc lạnh của một kẻ đang tính toán.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Thầy tin rằng ngôn ngữ không chỉ là những từ ngữ hay ngữ pháp khô khan.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Nó là một cầu nối, một chìa khóa để chúng ta hiểu được những điều mà chúng ta chưa từng biết đến, và đôi khi, là để giải mã những bí ẩn nằm sâu bên trong chính chúng ta.
Tuấn Tài bắt đầu đi chậm rãi giữa các hàng bàn, ánh mắt luôn hướng về Quang Hùng. Anh ta không nhìn chằm chằm, nhưng luôn giữ Hùng trong tầm quan sát. Anh ta cố ý nói những lời ẩn ý, gợi mở về "bí ẩn" và "ngôn ngữ" để khơi gợi sự tò mò của Quang Hùng.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Trong lớp học này, thầy biết có những em có khả năng đặc biệt.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Khả năng nhìn nhận thế giới theo một cách riêng, và thậm chí là cảm nhận được những "ngôn ngữ" mà người khác không thể nghe thấy.
Đến lúc này, Quang Hùng, dù đang đeo tai nghe, cũng cảm nhận được điều gì đó. Cậu bé tháo tai nghe xuống, ánh mắt tò mò nhìn về phía Phạm Lưu Tuấn Tài. Những từ khóa như "ngôn ngữ", "cảm nhận", "không thể nghe thấy" đã chạm vào sự tò mò sâu sắc bên trong cậu – nỗi tò mò về những âm thanh kỳ lạ mà cậu thường nghe thấy, về những "vũ khí tối thượng" mà Bác sĩ Kim Long đã ám chỉ.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
[Bước đến gần bàn Quang Hùng, cúi xuống, giọng nói trầm thấp, như thì thầm nhưng lại đầy sức hút]
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
"Em có cảm thấy điều đó không, Lê Quang Hùng?
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Em có bao giờ tự hỏi, những âm thanh đặc biệt mà em nghe thấy, liệu chúng có phải là một dạng ngôn ngữ không?
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Một ngôn ngữ mà chỉ mình em có thể hiểu được?
Quang Hùng nhìn Tuấn Tài, đôi mắt mở to. Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt cậu lộ rõ sự bối rối và cả một tia tò mò mạnh mẽ. Câu hỏi của Tuấn Tài đã chạm đúng vào trọng tâm những suy nghĩ bấy lâu nay của cậu, những điều mà cậu luôn giữ kín trong lòng và chưa từng dám chia sẻ với ai ngoài Bác sĩ Kim Long.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Thầy tin rằng em có một món quà đặc biệt.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Một món quà mà nếu được khám phá đúng cách, nó sẽ mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho em.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Thầy ở đây để giúp em làm điều đó.
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Phạm Lưu Tuấn Tài-con cả
Em có muốn cùng thầy khám phá món quà đó không?
Tuấn Tài đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Quang Hùng. Cử chỉ này vừa thân thiện, vừa ẩn chứa sự quyền lực và một lời mời gọi không thể chối từ. Quang Hùng cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. Cậu bé khẽ gật đầu, một cái gật đầu đầy sự tin tưởng và tò mò. Phạm Lưu Tuấn Tài đã thành công rực rỡ trong việc gợi sự tò mò và bước đầu lấy lòng tin của mục tiêu.
_____________
Buổi trị liệu
Phòng làm việc của Bác sĩ Hoàng Kim Long tại Học viện Lam Sơn
Phòng làm việc của Bác sĩ Hoàng Kim Long vẫn ấm áp và yên tĩnh như thường lệ. Quang Hùng ngồi trên ghế sofa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Bác sĩ Kim Long ngồi đối diện, kiên nhẫn quan sát biểu cảm của cậu bé.
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Hùng, em có nhớ buổi học ngoại ngữ hôm trước không?
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Em đã nói chuyện với thầy Tuấn Tài về những âm thanh đặc biệt mà em nghe được.
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Em có muốn kể cho bác sĩ nghe về chúng không?
Quang Hùng khẽ rụt người lại, nhưng không quá mạnh như những lần trước. Cậu bé nhớ lại lời nói của Phạm Lưu Tuấn Tài, về "ngôn ngữ" và "bí ẩn". Sự tò mò trong cậu vẫn còn đó, nhưng nỗi sợ hãi về việc phải chia sẻ lại lớn hơn.
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Những âm thanh đó, chúng có vẻ gì?
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Chúng có làm em sợ hãi không?
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Hay chúng có vẻ như đang nói với em điều gì đó?
Quang Hùng trầm ngâm. Cậu nhớ lại tiếng "ù ù" kỳ lạ từ sâu thẳm ký ức, nhớ lại những dòng code như "hát" lên trong buổi tập luyện. Cậu nhớ cả bản nhạc du dương của Đặng Trần Nhậm, và cách nó xoa dịu tâm hồn cậu. Đây là lần đầu tiên, Quang Hùng bắt đầu sắp xếp những mảnh ghép âm thanh trong tâm trí mình thành một thể thống nhất.
Lê Quang Hùng-con út
Lê Quang Hùng-con út
[Giọng nói nhỏ xíu, nhưng rõ ràng hơn trước, và không còn run rẩy nhiều nữa]
Lê Quang Hùng-con út
Lê Quang Hùng-con út
Chúng... chúng không sợ hãi...
Lê Quang Hùng-con út
Lê Quang Hùng-con út
Chúng... giống như... những dòng điện... những ký tự... chúng... nói chuyện... với em.
Bác sĩ Kim Long mở to mắt. Đây là một bước đột phá đáng kể. Quang Hùng đã không còn phủ nhận hay trốn tránh những "âm thanh" đó nữa. Cậu bé đã bắt đầu nhận thức về chúng một cách rõ ràng hơn.
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Chúng nói chuyện với em?
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Chúng nói gì, Hùng?
Quang Hùng lắc đầu, gương mặt lộ rõ sự khó khăn. Cậu bé dường như đang cố gắng diễn tả một điều gì đó vượt quá khả năng ngôn ngữ của mình.
Lê Quang Hùng-con út
Lê Quang Hùng-con út
Em... em không biết... chỉ là... một cảm giác... của những dòng chảy... của những kết nối...
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
[Mỉm cười nhẹ. Dù Quang Hùng chưa thể diễn tả rõ ràng, nhưng những gì cậu nói đã là một tiến triển vượt bậc. Anh biết, nhiệm vụ của mình – khai thác thông tin về "Vũ khí tối thượng" – đang dần có những tín hiệu tích cực. Lớp vỏ bọc của Quang Hùng đang dần nứt vỡ]
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Không sao đâu, Hùng.
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Em không cần phải nói ra bằng lời.
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Em cứ cảm nhận
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Bác sĩ ở đây để lắng nghe em.
Anh lấy ra một cuốn sổ nhỏ và ghi chép tỉ mỉ. Anh biết, con đường để hiểu được "Vũ khí tối thượng" sẽ rất dài, nhưng anh đã tìm thấy một manh mối quan trọng: những "dòng điện", những "ký tự" mà Quang Hùng cảm nhận được khi chúng "nói chuyện" với cậu.
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Hùng, em có muốn vẽ lại những gì em cảm nhận không?
Hoàng Kim Long- con cả
Hoàng Kim Long- con cả
Hoặc em có thể dùng những dòng code để thể hiện chúng?
Quang Hùng nhìn anh, rồi khẽ gật đầu. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt cậu bé. Bác sĩ Kim Long biết, cậu bé đã sẵn sàng để hé lộ những bí mật sâu kín nhất của mình, theo cách riêng của cậu.
__________
Sau buổi trị liệu, Quang Hùng đến thư viện. Cậu muốn tìm một cuốn sách về lập trình để tiếp tục nghiên cứu những "dòng chảy" mà cậu đã cảm nhận được. Thư viện vào giờ này khá vắng vẻ, chỉ có vài học sinh đang học bài.
Quang Hùng đi đến một góc khuất, nơi có những cuốn sách về ngôn ngữ lập trình nâng cao. Cậu tìm thấy một cuốn sách mà cậu cần, nhưng khi vừa với tay lấy, một bàn tay thô bạo đã giật mạnh cuốn sách ra khỏi tay cậu.
Quang Hùng giật mình, ngẩng đầu lên. Trước mặt cậu là nhóm học sinh bắt nạt cũ, những kẻ đã từng làm cậu phát bệnh trong buổi thi thử.
kẻ bắt nạt
kẻ bắt nạt
1:Này, thằng nhóc thiên tài!
kẻ bắt nạt
kẻ bắt nạt
1:Hôm nay lại đến thư viện làm gì?
kẻ bắt nạt
kẻ bắt nạt
1:Định giở trò gì nữa hả?
kẻ bắt nạt
kẻ bắt nạt
2:Sao mày không nói gì?
kẻ bắt nạt
kẻ bắt nạt
2:Mày câm rồi à? Hay sợ đến nỗi không dám trả lời?
Chúng bắt đầu vây quanh Quang Hùng, đẩy vai cậu, khiến cậu lùi lại. Tiếng cười cợt, tiếng xì xào của chúng vang vọng trong không gian tĩnh lặng của thư viện, tạo thành một mớ âm thanh hỗn loạn đáng sợ trong tai Quang Hùng. Cậu bé bắt đầu run rẩy, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn.
kẻ bắt nạt
kẻ bắt nạt
3:Định khoe tài năng nữa chứ gì?
kẻ bắt nạt
kẻ bắt nạt
3:Đừng có hòng! Hôm nay bọn tao sẽ dạy cho mày một bài học.
Đúng lúc đó, một bóng người cao lớn bất ngờ xuất hiện, chắn ngang giữa Quang Hùng và đám bắt nạt. Đó là Hoàng Đức Duy. Anh ta đứng sừng sững, ánh mắt lạnh lùng như băng, nhìn thẳng vào từng tên một.
Hoàng Đức Duy-con út
Hoàng Đức Duy-con út
[Giọng nói trầm thấp, đầy uy lực, không chút dao động]
Hoàng Đức Duy-con út
Hoàng Đức Duy-con út
Tránh ra.
Đám học sinh bắt nạt giật mình. Chúng biết Hoàng Đức Duy là ai, và quyền lực của anh ta trong trường. Tuy nhiên, chúng vẫn cố gắng tỏ ra cứng rắn.
kẻ bắt nạt
kẻ bắt nạt
1:Mày là ai? Đừng có xen vào chuyện của bọn tao!
Hoàng Đức Duy-con út
Hoàng Đức Duy-con út
[Bước thêm một bước, áp sát tên học sinh 1, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao]
Hoàng Đức Duy-con út
Hoàng Đức Duy-con út
Tao là người bảo vệ cậu ấy. Các ngươi có ý kiến gì sao?
Sức ép từ Hoàng Đức Duy quá lớn. Tên học sinh 1 lùi lại, gương mặt tái mét. Cả nhóm bắt nạt nhìn nhau, rồi miễn cưỡng lùi lại, lầm bầm chửi rủa.
kẻ bắt nạt
kẻ bắt nạt
2:Mày đợi đó! Chuyện chưa xong đâu!
Chúng quay người bỏ chạy khỏi thư viện. Hoàng Đức Duy không đuổi theo. Anh ta quay lại, nhìn Quang Hùng, người đang co rúm lại sau lưng anh ta, vẫn còn run rẩy.
Hoàng Đức Duy-con út
Hoàng Đức Duy-con út
[Giọng nói dịu đi một chút, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có]
Hoàng Đức Duy-con út
Hoàng Đức Duy-con út
Cậu không sao chứ?
Quang Hùng ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy bóng lưng vững chãi của Hoàng Đức Duy, người đã che chắn cho cậu khỏi những kẻ bắt nạt. Cậu nhớ lại những lần Hoàng Đức Duy âm thầm giúp đỡ, che chở cậu, không hề đòi hỏi hay mong cầu điều gì. Không có những lời nói hoa mỹ, không có sự thao túng, chỉ có hành động bảo vệ kiên quyết và đáng tin cậy.
Cậu cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, một cảm giác an toàn mà cậu hiếm khi có được. Đây là một loại tin tưởng khác, không phải sự tin tưởng dựa trên lời khen ngợi hay sự đồng cảm giả tạo, mà là sự tin tưởng vào sức mạnh bảo vệ, vào một lá chắn kiên cố mà cậu có thể dựa vào.
Lê Quang Hùng-con út
Lê Quang Hùng-con út
[Giọng nói nhỏ xíu, nhưng rõ ràng, và mang theo sự chân thành, đầy xúc động]
Lê Quang Hùng-con út
Lê Quang Hùng-con út
Cảm... ơn... cậu... Hoàng... Đức Duy...
Lê Quang Hùng-con út
Lê Quang Hùng-con út
Cảm ơn... vì tất cả... những gì... cậu đã làm... cho tôi...
Hoàng Đức Duy sững sờ. Anh ta không ngờ Quang Hùng lại có thể nói ra những lời dài như vậy, và đặc biệt là những lời cảm ơn chân thành đến thế. Ánh mắt anh ta lóe lên một tia sáng phức tạp – một chút ngạc nhiên, một chút hài lòng, và một chút gì đó khó định nghĩa.
Hoàng Đức Duy-con út
Hoàng Đức Duy-con út
[Khẽ lắc đầu, giọng nói trầm thấp]
Hoàng Đức Duy-con út
Hoàng Đức Duy-con út
Không có gì.
Hoàng Đức Duy-con út
Hoàng Đức Duy-con út
Cậu an toàn là được.
Anh ta cúi xuống, nhặt cuốn sách đã bị đám bắt nạt làm rơi xuống đất, đưa cho Quang Hùng. Quang Hùng nhận lấy cuốn sách, vẫn nhìn Đức Duy với ánh mắt đầy biết ơn.
Trong khoảnh khắc đó, một hạt mầm tin tưởng nhỏ bé, nhưng mạnh mẽ, đã nảy nở trong lòng Lê Quang Hùng dành cho Hoàng Đức Duy. Đó không phải là sự tin tưởng bốc đồng, mà là sự tin tưởng được xây dựng từ những hành động cụ thể, từ sự bảo vệ thầm lặng và kiên định. Đức Duy, bằng sự lạnh lùng và mạnh mẽ của mình, đã chạm đến một khía cạnh khác trong tâm hồn Quang Hùng, khía cạnh khao khát được bảo vệ và an toàn.
________________
Hoàng Đức Duy - 16 tuổi Sở thích: được khen ngợi, đồ ăn Ưu điểm: diễn giỏi, tinh ranh, khôn lõi Khuyết điểm: nhõng nhẽo nhiều _ Hư tóc em rồi! _

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play