Ly Rượu Mang Tên Em[Lyhansara][EXSH]
Chap 4: Mùi hương trong căn phòng tối
11h đêm. Sài Gòn vẫn chưa ngủ. Đèn đường nhòe trong mưa phùn. Chiếc taxi dừng trước một chung cư yên tĩnh ở quận 4. Lyhan mở cửa, nghiêng đầu nhìn Han Sara
Han Sara
//nhìn lên tòa nhà, rồi quay lại// Cô chắc không?
LyHan
Tôi không chắc điều gì, nhưng... tôi muốn.
Han Sara
//mỉm cười nhẹ, môi vẫn còn mùi rượu// Vậy... em cũng muốn.
Thang máy chỉ có hai người. Gần như không ai nói gì. Chỉ có hơi thở, ánh mắt, và sự im lặng kéo căng như dây đàn. Tới tầng 12. Lyhan mở cửa căn hộ, mùi hương gỗ nhẹ lan tỏa. Một căn phòng nhỏ, gọn gàng, nhiều sách và có một cây đàn dựa ở góc.
Han Sara
//bước vào, nhìn quanh// Căn hộ y như cô. Ít lời, nhưng có gì đó... giữ người ta lại.
LyHan
//cởi áo khoác, treo lên móc//Em cũng như mưa. Nhẹ thôi, mà thấm lâu lắm.
Cả hai nhìn nhau. Sara bước gần lại. Cô đang ở giữa phòng khách, ánh đèn vàng dịu phủ lên làn da trắng và mái tóc ướt nhẹ của cô.
Han Sara
Cô thường đưa người lạ về nhà?
Han Sara
Vậy em là người đầu tiên?
LyHan
Và nếu em quay đi ngay bây giờ, tôi vẫn sẽ nhớ em cả đời.
Han Sara không nói. Cô tiến gần hơn. Khoảng cách chỉ còn vài bước chân.
Han Sara
//giọng nhỏ, nhưng rõ ràng// Em không định quay đi.
Bàn tay Lyhan chạm nhẹ vào tay Sara. Ngón tay đan vào nhau, chậm rãi, như một câu hỏi không lời được đáp lại bằng cái siết khẽ. Sara ngước nhìn. Lyhan cúi xuống. Lần này, nụ hôn không bất ngờ như đêm ở bar. Nó chậm, sâu, dịu dàng nhưng mạnh mẽ – như thể cả hai đều đã đợi nó từ rất lâu.
Han Sara
//giữa nụ hôn, thì thầm// Đừng dừng lại.
LyHan
//nhẹ giọng// Tôi sẽ không.
Không có lời nào nữa. Chỉ là chiếc áo khoác rơi khỏi vai Sara. Chỉ là tay Lyhan vòng ra sau lưng cô, kéo cô sát vào. Căn phòng như bị nuốt trong ánh đèn vàng. Mọi âm thanh bên ngoài biến mất. Chỉ còn tiếng thở gấp, tiếng môi chạm môi, tiếng tim đập nhanh và không khí nồng ấm như tan chảy.
Han Sara
//thì thầm vào cổ Lyhan// Cô thơm... như mùi nhạc buồn.
LyHan
//ghì sát cô hơn// Em ngon... như lời bài hát tôi chưa từng viết.
Cả hai ngã xuống chiếc ghế dài gần cửa sổ. Màn đêm ngoài kia vẫn mưa, nhưng trong căn hộ nhỏ, mọi thứ như ngưng lại. Tay đan tay. Hơi thở quấn vào nhau. Những cái vuốt ve nhẹ, nụ hôn kéo dài, da chạm da – không vội vàng, không ồn ào, chỉ có sự khám phá lẫn nhau đầy nâng niu và khao khát. Không có ai là chủ động, cũng không ai bị dẫn dắt. Họ hòa vào nhau – vừa là lần đầu, vừa là thứ gì đó như đã biết từ rất lâu.
Han Sara
//khi tựa đầu vào vai Lyhan, giọng khàn khàn// Em chưa từng... như vậy với ai.
LyHan
//nhẹ vuốt tóc cô// Em làm tôi quên mất, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau chưa tới một tuần.
Im lặng. Sara khẽ cười, môi vẫn đỏ.
Han Sara
Nhưng không cảm thấy lạ. Không hề.
LyHan
Vì em là bài hát mà tôi chưa từng nghĩ sẽ có.
Cả hai nằm yên, chỉ nghe tiếng mưa lách tách bên ngoài. Đêm ấy, không ai ngủ. Họ không gọi tên nhau nhiều, nhưng tay không buông. Tim không dừng đập. Và câu chuyện của họ – bắt đầu từ một quán bar – giờ đã bước vào đoạn không thể quay đầu.
…Căn phòng tối, ánh đèn vàng dịu hắt từ phòng khách. Sara đứng trước Lyhan, đôi môi vừa mới rời khỏi nụ hôn sâu kéo dài. Cô nhẹ kéo dây kéo váy xuống. Làn da trắng hồng hiện ra dưới lớp áo rơi chậm rãi.
Han Sara
//thở nhẹ, đôi mắt dán vào Lyhan// Em không định quay về đâu.
LyHan
//giọng khàn khàn// Tôi mong em đừng.
Chiếc váy trượt khỏi vai, rơi xuống chân. Sara không mặc gì ngoài một bộ đồ lót ren màu đen – vừa vặn, vừa gợi cảm, nhưng không phô phang. Lưng cong, tóc rũ, ánh mắt dịu dàng mà thách thức. Cô bước chậm về phía Lyhan
LyHan
//nhìn Sara chậm rãi, như nuốt từng hình ảnh// Em đẹp… theo cách khiến người ta muốn giữ lấy.
Han Sara ngồi lên đùi Lyhan, hai tay đặt nhẹ lên vai cô. Một nụ hôn lại bắt đầu – chậm, ướt, sâu, và ngọt. Môi quấn môi, thở gấp nhẹ. Đôi tay Lyhan luồn sau lưng Sara, một tay lần lên lưng áo ngực rồi di chuyển lên phía trước, vuốt ve nhẹ vùng ngực mềm mại – như đang khám phá một bản nhạc cô chưa từng viết.
Han Sara
//thì thầm giữa hơi thở//Cô… dịu dàng quá.
LyHan
//nhìn sâu vào mắt cô// Vì em khiến tôi muốn chạm mà không làm vỡ.
Tay cô mơn man theo bờ vai, dọc xương quai xanh rồi khẽ lướt qua vùng ngực, dịu nhẹ như một bản ballad dưới đầu ngón tay. Cơ thể Sara khẽ rung lên trong vòng tay ấy. Cô siết lấy cổ Lyhan, kéo sát môi mình lại.
LyHan
Tôi muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn từng khoảnh khắc của em đêm nay – và cả sau này.
Cả hai ngã xuống sofa, da chạm da, tim đập dồn dập. Không lời, không tiếng nhạc. Chỉ có tiếng thở, tiếng vải lụa lướt qua da thịt và hơi ấm truyền từ lòng bàn tay. Lyhan không vội vàng, và Sara không cưỡng lại. Mọi hành động như được viết từ lâu – chỉ đợi đúng người đến để hát lên thành giai điệu.
Cảnh kết thúc nhẹ nhàng, chuyển sang lúc cả hai nằm cạnh nhau, tựa đầu vào vai nhau như cũ.
Tg dthw
Pai hết rồi pai pai
Comments