[Hyeri×subin] Ký Ức Mùa Tuyết Tan
chap 2
Subin khẽ mỉm cười – nụ cười đầu tiên trong mùa đông ấy.
Từ đó, hai đứa trẻ bắt đầu thân thiết – một tình bạn lặng lẽ và đặc biệt
- Hyeri dạy Subin vẽ tranh bằng than chì.
- Subin dạy Hyeri cách gấp origami, từ giấy cũ nhặt trong thư viện.
- Cả hai thường trốn tiết thể dục để đến nhà kính bỏ hoang ngắm tuyết rơi.
Một buổi chiều bên gốc thông cổ thụ
chung subin
Nếu một ngày tớ biến mất… cậu sẽ nhớ tớ chứ?
chung subin
"... Tớ đoán vậy"
lee hyeri
Vì tớ sẽ không để cậu biến mất khỏi trí nhớ của tớ.”
Subin đỏ mặt. Cô lấy trong túi ra một trái tim giấy, đưa Hyeri.
chung subin
“Tớ không giỏi nói. Nhưng nếu được chọn người đầu tiên để gặp ở kiếp sau… tớ vẫn chọn cậu.”
Tối hôm ấy – ánh đèn xe tải phá vỡ yên lặng Gangwon
Gia đình Subin rời đi giữa đêm, để lại nợ nần và một ngôi nhà trống hoác. Không kịp nói lời từ biệt.
Hyeri bật dậy khi nghe tiếng xe. Cô chạy ra giữa đường tuyết, chân trần, gọi lớn.
Nhưng chỉ còn tiếng động cơ xa dần.
Sáng hôm sau – băng ghế nơi hai người từng ngồi
Một chiếc hộp giấy nhỏ. Bên trong có:Con gấu vải cũ,Tờ giấy hình tim, lần này có dòng chữ:“Nếu kiếp sau mình gặp lại, xin đừng làm người xa lạ.”
Hyeri giữ món quà bên ngực, nước mắt rơi giữa tuyết trắng đầu mùa.
Nhật ký Hyeri – cuối đông năm đó:
lee hyeri
“Tớ chưa từng quan tâm ai… cho đến khi gặp cậu.
Có lẽ vì vậy mà tớ không thể buông bỏ.”
Mười năm sau — Seoul, tháng 12, tuyết đầu mùa rơi trắng mái trường.
Trường Trung học Jeonghwa — nơi quy tụ những học sinh giỏi nhất quận Gangnam.
Hyeri giờ đây đã 18 tuổi. Vẫn ánh mắt sắc lạnh, dáng vẻ uy nghiêm, đứng đầu hội học sinh, học lực xuất sắc và có quyền lực không ai dám phủ nhận.
Không ai dám lại gần Hyeri… trừ Woori – bạn thân từ nhỏ, và Hyewon – phó hội học sinh.
Hôm ấy, một học sinh chuyển trường đến — trong buổi họp hội học sinh về lễ hội mùa đông.
giáo viên
.
“Bạn Subin – học sinh mới chuyển từ Busan.”
Gương mặt ấy… đôi mắt ấy…
Subin – đã khác rất nhiều. Tóc dài buộc thấp, đôi mắt lặng lẽ hơn xưa, và không còn con gấu bông ngày nhỏ.
Hyeri đứng lên, bước ra khỏi phòng họp.
woori
Gì vậy? Cậu quen cô bé đó à?”
lee hyeri
“Không chắc… nhưng tim tớ nhớ.”
Những ngày sau đó – Subin luôn ngồi cuối lớp, ít nói và né tránh Hyeri
Lần đầu nói chuyện lại sau 10 năm – tại sân trường
lee hyeri
Câu tên là subin phải không
lee hyeri
Chúng ta… từng học ở Gangwon. Cậu nhớ chứ?
chung subin
“…Tớ không còn nhớ gì về nơi đó.”
cô miếm chặt môi nhìn subin bỏ lại cô ở nền tuyết trắng
Nhưng không thể bỏ mặc được nữa…
Ngày lễ hội mùa đông – Subin bị nhóm nữ sinh trong lớp chọc ghẹo vì không chịu tham gia hoạt động chung. Những lời mỉa mai: “Làm màu”, “Tỏ ra thần bí” vang lên.
Hyeri xuất hiện. Cô không nói một lời, chỉ đứng chắn trước Subin.
Ánh mắt Hyeri sắc như lưỡi dao:
lee hyeri
“Chuyện này dừng lại ở đây.”
Tối hôm ấy – Subin để lại một mảnh giấy trong ngăn bàn Hyeri
chung subin
“Xin lỗi… vì đã giả vờ không nhớ.”
Hyeri siết chặt tờ giấy, đôi mắt cay xè.
Nhật ký của Hyeri – trang cuối mùa đông
lee hyeri
“Mười năm. Cậu trở lại… nhưng như người xa lạ.Tớ tưởng rằng mình đã quên.
Hóa ra, chỉ là chờ cậu nhận ra.”
Comments