[Đn One Piece] Thuyết Hồ Ly
Chap 3
Dưới ánh nắng chói chang của buổi sớm, Akari lảo đảo bước đi, từng bước chân xiêu vẹo như một con thuyền không neo giữa cơn bão.
Cô giả vờ như đã đi lạc rất lâu, kiệt sức và mất phương hướng.
Chiếc váy trắng tinh khôi đã vấy bẩn bởi bùn đất và lá cây, mái tóc rối bời bám đầy những sợi cỏ khô, càng làm tăng thêm vẻ thảm hại của một cô gái bất hạnh vừa thoát khỏi một tình huống hiểm nghèo nào đó.
Cô khẽ ho khan vài tiếng, bàn tay yếu ớt ôm lấy ngực, đôi mắt long lanh như sắp trực trào nước mắt.
Khi con tàu hải quân hiện ra rõ mồn một trước mắt, sừng sững như một pháo đài thép trên mặt biển xanh ngắt, Akari cố gắng gom chút sức lực cuối cùng.
Cô nghiêng ngả, lê từng bước chân nặng nhọc về phía mạn tàu, ánh mắt xa xăm nhìn về phía những bóng người đang thấp thoáng trên boong.
Với một hơi thở hổn hển cuối cùng, cô khẽ nghiêng người, ngã gục xuống sàn gỗ của cầu cảng một cách "tự nhiên" nhất có thể, như một bông hoa tàn úa trước cơn gió dữ.
Tiếng động thu hút sự chú ý của những người lính hải quân trên boong. Một lính trẻ, với vẻ mặt ngạc nhiên và lo lắng, hô hoán.
Hải quân
Có người ngất xỉu!
Lập tức, một nhóm lính chạy vội tới mạn tàu, dõi mắt xuống nơi Akari đang nằm bất động.
Giữa đám đông, một dáng người vạm vỡ, mái tóc trắng như cước và nụ cười sảng khoái thường trực hiện ra.
Đó chính là Phó Đô Đốc Garp, người anh hùng hải quân lừng danh.
Ông nheo mắt nhìn cô gái nằm bất động, mái tóc nâu xõa tung trên nền gỗ, khuôn mặt dù nhợt nhạt vẫn toát lên vẻ đẹp thanh tú, đôi môi mím chặt đầy vẻ cam chịu.
Garp
Đưa cô bé lên tàu đi!
Garp ra lệnh, giọng nói vang dội nhưng đầy sự quan tâm, xen lẫn chút bất ngờ về sự xuất hiện đột ngột của một cô gái trẻ ở nơi biển cả hoang vu này.
Akari được đưa lên tàu và đặt nằm cẩn thận trên một chiếc giường nhỏ trong phòng y tế.
Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng cùng với tiếng sóng vỗ rì rào bên ngoài cửa sổ khiến cô cảm thấy mọi thứ thật chân thực.
Khi cô từ từ mở mắt, ánh nhìn đầu tiên chạm phải là trần cabin lạ lẫm và khuôn mặt phúc hậu, đầy vẻ lo lắng của Garp đang cúi xuống nhìn cô.
Ông bắt đầu trò chuyện, hỏi han cô đủ điều, từ tên tuổi, quê quán cho đến lý do cô lại ở giữa biển khơi một mình.
Garp
Cháu tên gì? Cháu từ đâu đến vậy, cô bé?
Garp hỏi, giọng ông ấm áp và nhẹ nhàng.
Akari chớp mắt chậm rãi, đôi mắt to tròn nhìn ông như thể đang cố gắng lục lọi trong ký ức trống rỗng. Cô đưa tay lên ôm lấy thái dương, khẽ rên lên một tiếng yếu ớt.
Foxy - Akari
Cháu... cháu không nhớ gì cả.
Cô thều thào, giọng nói yếu ớt và run rẩy.
Foxy - Akari
Đầu cháu... đau quá... mọi thứ đều mờ mịt.
Cô giả vờ lắc đầu, ánh mắt ngây dại và lặp đi lặp lại rằng cô không nhớ gì cả, rằng mình là ai, đến từ đâu, và tại sao lại ở đây.
Khuôn mặt cô hiện rõ vẻ hoảng loạn và bối rối, như một người thực sự mất phương hướng.
Garp nhìn cô với ánh mắt cảm thông, ông biết rằng việc mất trí nhớ sau một cú sốc là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Ông dặn dò các y tá chăm sóc cô thật tốt và để cô nghỉ ngơi.
Akari đã giả vờ mất trí nhớ một cách hoàn hảo, không một chút sơ hở nào.
Cô biết rằng, đây là chìa khóa để cô có thể ở lại trên con tàu này và thực hiện kế hoạch của mình.
Vài ngày trôi qua, Akari vẫn ở trên con tàu hải quân.
Dưới sự chăm sóc tận tình của các y tá và sự quan tâm đặc biệt của Garp, sức khỏe cô dần hồi phục.
Cô được cho ăn uống đầy đủ, quần áo sạch sẽ, và một không gian riêng tư để nghỉ ngơi.
Ban ngày, Garp thường ghé qua phòng y tế để hỏi han, động viên cô.
Ông kể cho cô nghe những câu chuyện về biển cả, về những chuyến phiêu lưu của hải quân, cố gắng giúp cô khôi phục lại ký ức.
Akari lắng nghe chăm chú, đôi lúc cô khẽ mỉm cười, đôi lúc lại chau mày như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu bất lực.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là tính cách của cô cũng thay đổi một cách nhanh chóng. Từ một cô gái yếu ớt, ngơ ngác, Akari dần trở nên hoạt bát, lanh lợi hơn.
Cô bắt đầu đi lại khắp tàu, trò chuyện với các thủy thủ, tìm hiểu về công việc của họ.
Cô không còn vẻ mặt u buồn, lo lắng nữa mà thay vào đó là nụ cười thường trực trên môi và ánh mắt tinh nghịch.
Foxy - Akari
Này, anh lính! Sao anh lại gọt khoai tây chậm thế?
Foxy - Akari
Cứ thế này thì bao giờ mới có cơm ăn?
Akari tinh nghịch trêu chọc một anh lính trẻ đang cặm cụi gọt khoai tây ở nhà bếp.
Anh lính ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Hải quân
Cô bé này... tôi đang cố gắng hết sức rồi mà.
Foxy - Akari
Cố gắng như thế này thì chắc phải đến tối mới xong mất! Để tôi giúp một tay nhé!
Akari nói, rồi không đợi câu trả lời, cô nhanh chóng cầm lấy một con dao và bắt đầu gọt khoai tây một cách điêu luyện, khiến anh lính ngạc nhiên.
Cô thường xuyên pha trò, trêu chọc những anh lính hải quân trẻ, khiến không khí trên tàu lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười.
Những câu chuyện tiếu lâm, những lời chọc ghẹo dí dỏm của cô khiến những người lính vốn quen với cuộc sống khô khan trên biển cảm thấy cuộc sống trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Cô thậm chí còn không ngần ngại "ghẹo" cả Garp, người anh hùng hải quân lừng danh.
Một buổi sáng, Garp đang ngồi uống trà trên boong, Akari nhẹ nhàng bước đến, đặt một đĩa bánh quy tự làm lên bàn.
Foxy - Akari
Ông Garp, ông có biết không, hôm qua cháu thấy ông ngủ gật khi đang đọc báo đấy.
Akari nói, đôi mắt tinh nghịch nháy nháy.
Foxy - Akari
May mà không ai nhìn thấy, nếu không thì danh tiếng của 'Garp Nắm Đấm' chắc sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng!
Garp giật mình, rồi phá lên cười ha hả.
Garp
Grahaha.. Con bé này! Cháu cứ thích trêu chọc ta mãi thôi!
Ông cốc nhẹ vào đầu cô, nhưng ánh mắt tràn đầy sự yêu chiều.
Garp, ban đầu có chút ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng của cô bé "mất trí nhớ" này, nhưng rồi ông dần bị cuốn hút bởi sự hồn nhiên, đáng yêu và tinh nghịch của Akari.
Ông thấy ở cô một sự ngây thơ, tinh nghịch giống như cháu trai mình – Monkey D. Luffy, dù Akari có vẻ khôn ngoan và điềm tĩnh hơn một chút.
Ông thích nghe cô trò chuyện, thích nhìn cô cười đùa với những người lính, và thích cả những lời trêu chọc tinh quái của cô.
Dần dần, tình cảm của Garp dành cho Akari trở nên sâu sắc hơn, ông coi cô như một thành viên trong gia đình, một cô cháu gái tinh nghịch mà ông luôn muốn bảo vệ và che chở.
Ông còn dành thời gian dạy cô bé một vài kỹ năng cơ bản về hàng hải, cách đọc bản đồ sao, cách xác định phương hướng.
Akari học rất nhanh, cô tỏ ra thông minh và tiếp thu mọi thứ một cách đáng kinh ngạc.
Điều này càng khiến Garp thêm yêu mến và tin tưởng cô bé.
Một buổi chiều hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp trên mặt biển, Garp ngồi đối diện Akari trên boong tàu.
Ông nhìn cô, ánh mắt lấp lánh sự tự hào và một chút băn khoăn về tương lai của cô.
Ông đã suy nghĩ rất nhiều trong những ngày qua, và ông tin rằng mình đã tìm ra con đường tốt nhất cho Akari.
Ông nói, giọng điệu bất ngờ trở nên nghiêm túc, khác hẳn với sự vui vẻ thường ngày.
Garp
Cháu đã ở trên tàu của ta được một thời gian rồi, và ta thấy cháu rất thông minh, nhanh nhẹn, lại còn có tinh thần trách nhiệm nữa.
Garp
Ta biết cháu vẫn chưa nhớ ra mình là ai, nhưng ta tin rằng cháu có tiềm năng lớn.
Ông dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Akari.
Garp
Cháu có muốn trở thành một lính hải quân không?
Garp
Cháu sẽ được đào tạo, được sống một cuộc sống có ý nghĩa, được bảo vệ công lý và trật tự trên biển cả.
Câu hỏi của Garp khiến Akari thoáng giật mình.
Cô ngước nhìn ông, trong lòng một trận gió lớn đang nổi lên, những suy tính phức tạp đang cuộn xoáy.
Đây chính là điều cô cần, là mục tiêu cuối cùng của cô khi giả vờ xuất hiện trên con tàu này.
Cô đã lên kế hoạch từ rất lâu cho khoảnh khắc này.
Nhưng trên môi cô vẫn là nụ cười tinh quái quen thuộc, giấu đi mọi cảm xúc thật sự.
Cô biết, đây chính là cơ hội mà cô đã chờ đợi, cánh cửa dẫn lối đến những bí mật sâu kín nhất của Hải quân đã mở ra trước mắt cô.
Comments