[SGP] (Khoa X Đạt) Em Không Có Tiền, Nhưng Có Cả Trái Tim Để Trả Anh
4. Chủ nợ không dễ lừa
Hữu Đạt
//Rón rén lết ra khỏi giường, tóc bù xù, mắt trũng xuống//
Hữu Đạt
(Đêm qua… là ác mộng. Mình không dám xoay người luôn…)
Tấn Khoa
//Ngồi ở bàn nói//
Tấn Khoa
Cậu đi không tiếng động như mèo vậy. Tính trốn sao?
Hữu Đạt
Dạ không! Em chỉ định… đi mua đồ thôi…!
Tấn Khoa
//Liếc từ trên xuống dưới//
Tấn Khoa
//Đứng dậy, bước tới, kề sát//
Tấn Khoa
Là con nợ mà muốn đi đâu tùy thích hả?
Hữu Đạt
//Nuốt nước bọt, ngửa đầu nhìn Khoa//
Hữu Đạt
Em… em chỉ muốn ra ngoài hít chút không khí thôi ạ…
Tấn Khoa
Không khí trong phòng tôi không đủ à?
Hữu Đạt
//Đeo tạp dề đứng lóng ngóng trước chảo trứng//
Hữu Đạt
(Muốn sống thì phải làm gì đó… chắc nấu ăn được…)
Tấn Khoa
//Dựa vào cửa, khoanh tay nhìn//
Tấn Khoa
Cái đó là cậu định nướng trứng hay thiêu trứng?
Hữu Đạt
Dạ... em định rán trứng ạ
Hữu Đạt
Ấy chết, trứng cháy mất rồi...
Hữu Đạt
A—em xin lỗi! Em sẽ làm lại…
Tấn Khoa
Không cần. Tôi không thích ăn trứng cháy
Hữu Đạt
Vậy… em rửa bát nhé?
Tấn Khoa
Nhưng bát bẩn ở cả trong phòng tắm nữa đây
Hữu Đạt
Phòng tắm...? Anh ăn trong đó hả?
Tấn Khoa
Không. Nhưng cố tình để đấy cho cậu rửa
Hữu Đạt
(Có chủ nợ nào kì quặc nhứ ông anh này không trời...)
Hữu Đạt
//Ôm chăn & gối đứng bên giường, mắt nhìn Khoa đang nằm ở trển//
Hữu Đạt
Hôm nay… anh có muốn em… nằm xa không?
Tấn Khoa
Tôi không thích xa. Cậu nằm như cũ
Đạt chui vô chăn, vừa đắp vừa rút người lại như con tép khô
Tấn Khoa
//Tay ôm ngang eo cậu, giọng nhỏ//
Tấn Khoa
Không cần run như thế. Tôi chưa ăn cậu đâu
Hữu Đạt
Vậy nếu anh đói thì sao?
Tấn Khoa
//Cười nhẹ, thì thầm vào tai Đạt//
Tấn Khoa
Thì tôi sẽ… ăn cậu
Hữu Đạt
(Chắc vừa nãy mình nghe thầm thôi :l)
Comments