Sài Gòn vào giữa trưa luôn mang theo một thứ nắng rất riêng
Nắng ở đây không chỉ chói chang, mà còn như một tấm chăn nặng trĩu, phủ lên tất cả mọi thứ từ mặt đường nhựa cho đến lớp da trần của người bán hàng rong
Không khí đặc quánh, nóng tới mức dù chỉ thở thôi cũng cảm thấy nhọc nhằn
Quang Anh đứng dưới tán cây bên công viên, tay siết chặt quai giỏ nhựa
Mỗi bước chân anh dường như nặng hơn cả cân số phận đè lên lưng
Gió không đủ để làm mát, mà chỉ thốc lên mùi khét nắng từ vỉa hè và mùi khói xe từ dòng xe cộ đông đúc
Bên cạnh anh, Đức Duy vẫn đang vui vẻ gọi mời
Hoàng Đức Duy
Ốp lưng đẹp nè anh chị ơi!
Hoàng Đức Duy
Mua hai tặng một nha!!!
Em giơ cao một chiếc ốp in hình Totoro, tươi cười với một cặp đôi trẻ đi ngang
Họ lắc đầu bỏ đi như bao người khác, nhưng nụ cười của Duy vẫn không tắt
Nguyễn Quang Anh
/khẽ thở dài/
Hôm nay chắc.. lại bán chậm rồi
Duy quay sang, mồ hôi động trên trán nhưng ánh mắt vẫn ánh lên niềm tin
Hoàng Đức Duy
Không sao mà
Hoàng Đức Duy
Mấy hôm trước còn chẳng bán nổi 5 cái
Hoàng Đức Duy
Hhôm nay ít nhất cũng có người hỏi mua rồi mà
Anh cố gắng nở một nụ cười nhưng tim thắt lại
Duy lúc nào cũng thế, luôn lạc quan, luôn làm như mọi chuyện ổn cả, chỉ để anh yên tâm
Nhưng chính điều đó lại khiến anh thấy mình càng vô dụng
Một thằng đàn ông không thể mang lại gì ngoài phiền muộn
Nắng như dội vào đầu Quang Anh đưa tay lau trán, bỗng choáng váng, mắt nhòe đi như bị ai đổ cả chậu nước mờ đục vào tầm nhìn
Những tiếng còi xe, tiếng nói cười hỗn loạn bên tai trở nên xa xôi, méo mó
Hoàng Đức Duy
/ngạc nhiên/
Anh sao vậy?
Hoàng Đức Duy
Nhìn mặt anh tái lắm kìa..
Nguyễn Quang Anh
/hơi lắc đầu/
Không sao.. chắc do nắng..
Nhưng chân anh đã không còn nghe lời
Chỉ một tích tắc sau đó, quai giỏ nhựa tuột khỏi tay anh
Những chiếc ốp rơi xuống đất loảng xoảng, lăn lóc đầy mặt đường
Rồi cả thân người Quang Anh đổ về phía trước
Rầm
Tiến ngã như xé toạc buổi trưa oi ả, Duy hoảng loạn lao tới đầu gối va vào mặt đường sần sùi mà không buồn để tâm
Hoàng Đức Duy
Quang Anh -!!?
Hoàng Đức Duy
Anh tỉnh lại đi!!
Hoàng Đức Duy
Anh nghe em nói không??
Hoàng Đức Duy
QUANG ANH!!
Gương mặt Quang Anh trắng bệch, mồ hôi tứa ra như tắm, đôi môi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt
Đến mức tưởng như sẽ tắt lịm trong giây tiếp theo, em siết lấy tay anh, tay lạnh toát như đá
Hoàng Đức Duy
Ai đó làm ơn gọi giúp cấp cứu đi!!
/hét/
Hoàng Đức Duy
Làm ơn-!!
/hoảng loạn/
Một vài người qua đường dừng lại, có người rút điện thoại, có người chạy đi tìm bảo vệ công viên
Nhưng trong thế giới nhỏ bé của Duy lúc này, tất cả đều mờ nhạt
Chỉ còn Quang Anh, người đang nằm đó, bất động, giữa những âm thanh hỗn loạn và mùi khói xe như cả thế giới vừa sụp đổ
Comments
mê cu mù đường
mấy ng vt truyện hay trường nhát vt truyện😔
2025-06-23
0
☆𝙆𝙖𝙚𝙡 𝙣𝙤𝙩 𝘽𝙚𝙡˳⑅
Mẹ coi Conan mà con tưởng mà ăn chả cá 🥰
2025-06-24
0