[Chu Tô] Kịch Bản Chồng Nhỏ Phản Diện – Tôi Không Diễn Nữa!
Chap 4
Chu gia – thư phòng cũ của Tô Tân Hạo – 9:02 sáng
📂 Tô Tân Hạo đẩy cửa bước vào căn phòng từng là “lãnh địa riêng” của nguyên chủ. Mùi nước hoa nồng nặc phảng phất trong không khí. Trên bàn vẫn còn sổ tay, USB, tấm ảnh chụp chung ai đó đã bị rạch mặt.
Tô Tân Hạo
(lẩm bẩm) Là mình… nhưng không phải mình
Cậu cầm cuốn sổ lên. Nét chữ xiêu vẹo, ghi chi chít những lời cay độc:
"Chí Hâm đáng ghét."
"Thằng nhóc con đó là chướng mắt."
"Nếu không có Chu Thị, mình chẳng bao giờ ở đây."
Tô Tân Hạo
(khẽ rùng mình) Đến vậy à… Tình cảm gì mà méo mó vậy?
💻 Cậu mở laptop cũ. Một folder tên “KH-TRÙ”. Bên trong là danh sách cổ đông, lịch trình công tác của Chu Chí Hâm, và... hình ảnh bệnh viện?
Tô Tân Hạo
Đây là… phòng điều trị tâm lý
Dưới mỗi ảnh đều có chú thích thời gian. Một số ngày trùng với thời điểm báo chí đưa tin “chồng nhỏ phát bệnh quậy phá” — nhưng rõ ràng không có sự trùng hợp nào. Mọi thứ được dàn dựng.
Tô Tân Hạo
Thì ra… người này từng bị đẩy đến giới hạn.
Điện thoại rung. Tin nhắn đến từ Tả Hàng
Tả Hàng
📱Có thời gian không? Tôi tra được chuyện cũ rồi. Trực tiếp nói sẽ dễ hiểu hơn.
Tô Tân Hạo
📱Quán quen cũ? Mười giờ?
Tả Hàng
📱Ừ. Nhớ đeo kính râm. Đừng để người ta tưởng cậu quay phim truyền hình.
Quán cà phê bên ngoài trung tâm thành phố – 10:01 sáng
☕ Tả Hàng ngồi sẵn, gương mặt lạnh tanh, áo sơ mi trắng hơi nhăn vì ngồi chờ lâu. Thấy Tô Tân Hạo bước vào, y giơ tay gọi.
Tả Hàng
Ngồi đi. Tôi gửi cậu mấy cái này xem trước
USB được đẩy qua bàn. Trong đó là hồ sơ điều trị của nguyên chủ: từng nhập viện ba tháng, chẩn đoán trầm cảm nặng, suy nhược thần kinh. Nhưng giấy tờ bị giấu kín khỏi Chu gia.
Tô Tân Hạo
(siết tay) Anh ấy… chưa từng biết chuyện này?
Tả Hàng
Không. Lúc đó, mọi thông tin đều bị mẹ kế Chu Chí Hâm giữ.Bà ta là người đưa nguyên chủ vào viện, cũng là người cho ngừng điều trị.
Tô Tân Hạo
Vậy thì… không phải tôi xuyên đến người xấu.Tôi xuyên đến một người bị bóp méo bởi chính cuộc đời
Tả Hàng
(nhìn Tân Hạo chăm chú) Cậu có chắc sẽ đi tiếp không? Cậu đâu có nợ gì cả.
Tô Tân Hạo
(cười nhạt) Sai rồi. Tôi nợ anh ấy — không phải vì kiếp trước, mà là vì kiếp này... tôi sống lại.
Tử Dương ngồi trước cửa phòng ba nhỏ, tay ôm cuốn truyện tranh. Thấy Tân Hạo về, cậu bé hấp tấp đứng dậy.
Chu Tử Dương
Ba nhỏ! Con vẽ cho ba nè!
Là một bức tranh nguệch ngoạc: hình ba lớn, ba nhỏ và bé con cầm tay nhau trước căn nhà.
Tô Tân Hạo
(xoa đầu) Cảm ơn con… Ba sẽ giữ tấm này cả đời.
Chu Tử Dương
Ba nhỏ có phải bị bệnh không? Mẹ kế con trước đây bị bệnh, rồi mất luôn…
Tô Tân Hạo
(sững người) …Ba sẽ cố gắng khỏe. Vì ba còn phải làm ba của con.
Comments