[DuongKieu] Hoa Nở Sau Bão Giông
đêm đầu của người ta
Trời về khuya, gió lạnh thổi qua hàng hiên viện Hương Liễu, lá rơi xào xạc. Pháp Kiều ngồi trước án thư, tay cầm bút nhưng chẳng viết nổi chữ nào.
Trong phủ Trần, cả đêm nay là yến tiệc linh đình. Người hầu qua lại tấp nập, ai cũng biết đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của cậu hai và mợ ba Tống Khánh Linh.
Nhưng người vợ chính thức – mợ cả – lại lặng lẽ ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, cô độc như chưa từng tồn tại trong phủ này.
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả, canh sắp nguội rồi, người uống chút cho ấm bụng //bước vào+đặt bát canh lên bàn//
Pháp Kiều- mợ cả
Ta không đói, em mang đi đi. //lắc đầu//
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả, người không thể cứ thế này mãi. Trong bụng người… là huyết mạch của cậu hai. Người phải giữ sức khỏe. //mím môi//
Pháp Kiều- mợ cả
Em nghĩ nếu ta nói với cậu hai, ngài ấy sẽ tin sao? /cười đầy chua chát/
Ly- ng hầu của mợ cả
Cậu hai là người trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ tin…
Pháp Kiều- mợ cả
Ngài ấy trọng tình, nhưng tình ấy chỉ dành cho Tống Khánh Linh. //ngắt lời giọng nhàn nhạt//
Pháp Kiều- mợ cả
Ta từng thử rồi, kết quả ra sao em cũng thấy.
Ly- ng hầu của mợ cả
//im lặng, trong lòng nghẹn đắng//
Pháp Kiều đứng dậy, kéo áo khoác bước ra ngoài hiên. Từ đây có thể nghe rõ tiếng nhạc, tiếng cười nói bên viện Khánh Linh vọng tới. Tiếng Khánh Linh cười giòn tan, tiếng Đăng Dương dịu dàng đáp lại – từng câu từng chữ như mũi kim đâm vào lòng nàng.
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ ba thật quá đáng! Rõ ràng biết mợ cả ở đây mà còn cố ý gây náo động như vậy.//siết chặt tay, giận dữ//
Pháp Kiều- mợ cả
Cô ta làm gì là việc của cô ta. Cậu hai dung túng cô ấy, mới là điều khiến ta đau lòng.
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả… hay là… người rời phủ đi? /ngập ngừng/
Pháp Kiều- mợ cả
Đi đâu? Ta là mợ cả Trần gia, còn chưa được phép rời đi./mỉm cười/
Ly- ng hầu của mợ cả
Nhưng nếu cứ ở lại thế này, người sẽ bị họ ép chết mất./khóc/
Pháp Kiều- mợ cả
Vì con… ta sẽ cố gắng. Nhưng nếu cậu hai thật sự muốn ta biến mất, thì ta cũng không cố nữa.//vuốt bụng+ánh mắt dịu dàng//
Đăng Dương rót rượu cho Khánh Linh, ánh mắt đầy ôn nhu.
Đăng Dương-cậu cả
Khánh Linh, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Khánh Linh-mợ ba
Cậu hai, vậy mợ cả thì sao? Ngài không sợ mợ cả giận sao? //dựa vào vai hắn//
Đăng Dương-cậu cả
Cô ấy là mợ cả trên danh nghĩa, ta và cô ấy chưa từng là phu thê thật sự. Ta không nợ cô ấy gì cả.
Đăng Dương-cậu cả
//nhấp một ngụm rượu, thản nhiên//
Khánh Linh-mợ ba
Nhưng em sợ mợ cả sẽ không cam lòng…/giả vờ đau lòng/
Đăng Dương-cậu cả
Không cần để ý đến cô ấy.
Đăng Dương-cậu cả
Trần phủ này, từ nay em là nữ chủ nhân.//lạnh giọng//
Khánh Linh mỉm cười mãn nguyện, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán.
Đêm ấy, Pháp Kiều ngồi đến tận khi ngọn nến cuối cùng tắt lịm. Trong lòng em, từng chút hy vọng cũng lặng lẽ nguội lạnh.
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả, người đừng chịu đựng một mình nữa…//khoác khăn lên ng mợ cả//
Pháp Kiều- mợ cả
Không sao, ta quen rồi. Ta sẽ không khóc… Ta phải sống, vì đứa bé trong bụng.//khẽ nói//
Nhưng nước mắt nàng đã lặng lẽ rơi từ lúc nào, thấm ướt vạt áo.
Đêm đầu của người ta là vui mừng, hạnh phúc.
Đêm đầu của nàng… chỉ có cô độc và đau đớn.
Comments