More Than Friends, Less Than Lovers.
Sau Đêm Nay...
Ánh sáng đầu ngày len qua khe rèm, mỏng như một cái chạm khẽ lên tấm ga nhàu nhĩ, lướt nhẹ qua hai cơ thể đang quấn lấy nhau không còn gì che chắn, làn da vẫn giữ chút hơi ấm sót lại từ đêm dài mơ hồ.
Quế Hương mở mắt trước, không phải vì giấc mộng đã tan, mà vì trái tim chưa từng ngủ yên. Cậu nằm im một lúc, lắng nghe nhịp thở trầm ổn bên cạnh, bàn tay khẽ rút khỏi cái nắm hờ đã giữ mình cả đêm. Người kia vẫn ngủ, bình yên như chưa từng có những tháng ngày im lặng quay lưng. Mùi hương quen thuộc thoảng trong không khí, hơi thở ấy vẫn khiến lòng cậu chùng xuống.
Có một khoảnh khắc, Quế Hương tự hỏi liệu mình đang ở thực tại, hay vẫn còn mắc kẹt trong một giấc mơ đã cũ. Nhưng cậu biết rõ — không có giấc mơ nào chân thật bằng cảm giác khi tỉnh dậy, phát hiện ra người từng rời đi... đang nằm ngay bên cạnh mình. Và cũng không có thực tại nào mỏng manh đến thế.
Trương Quế Hương
//đứng dậy và lấy quần áo mặc//
Trương Quế Hương
💭: Mình đã nghĩ là mình buông rồi.
Trương Quế Hương
💭: Nhưng đêm qua… mình đã không đẩy anh ra.
Lý Nhật Chu
//nhẹ nhàng trở mình, tay vươn ra//
Trương Quế Hương
Anh tỉnh rồi à…
Lý Nhật Chu
…Ừm. Em tỉnh lâu rồi đúng không?
Trương Quế Hương
Cũng… không lâu lắm.
Trương Quế Hương
💭: Mình nên nói gì đó. Gì cũng được. Đừng im lặng.
Lý Nhật Chu
Em có thấy hối hận không?
Trương Quế Hương
//lặng vài giây// Nếu em nói không… thì anh có tin không?
Trương Quế Hương
Vậy… còn anh?
Lý Nhật Chu
Anh chỉ nhớ là… lúc em mở cửa, là lần đầu tiên trong suốt bao năm qua, anh thấy mình không lạc đường nữa.
Trương Quế Hương
💭: Lời nói đó… sao nghe như đang chia tay.
Lý Nhật Chu
Vì anh sợ… khi tỉnh dậy, mọi thứ chỉ là giấc mơ em không muốn nhớ.
🕒 07:25 AM – Tiếng chuông điện thoại rung lên
Tôn Nam Châu
📞: Alo? Chu à? Đêm qua cậu biến đâu vậy? Hôm nay có buổi họp báo đấy.
Lý Nhật Chu
//nhìn Quế Hương một lúc rồi quay đi trả lời điện thoại//
Trương Quế Hương
💭: Anh vẫn sẽ quay lưng như lần trước… đúng không?
📍Phía sau lưng là tiếng cửa phòng tắm đóng lại. Tiếng nước chảy đều đặn. Không ai nói thêm gì nữa. Nhưng điều lặng im ấy — đôi khi còn khiến người ta đau hơn cả lời từ chối.
Comments