[BH-ABO] Mùa Đông Thơm Mùi Pheromone Của Em
Chương 2:Tai nạn
Không đợi Giang Vi trả lời
Chu Thẩm Uyên
*nhấc bổng em lên đi về phòng y tế*
Hạ Giang Vi
*load...không kịp*
Những người ở sân trường đang trầm trồ lên
Có người thì đang ganh tị
Người thì đang muốn đẩy thuyền
Phòng y tế ở cuối dãy hành lang phía Bắc.Đường đi vắng tanh,chỉ còn nhịp thở nặng nề của Giang Vi và tiếng bước chân của Thẩm Uyên
Hạ Giang Vi
N-này bỏ tôi xuống..
Chu Thẩm Uyên
Nhóc có đi nổi không mà đòi
Pheromone hổn loạn,hương trà đen lạnh mát từ người Thẩm Uyên dường như là thứ duy nhất giữ cho Giang Vi không mất kiểm soát
Em không hiểu vì sao tên alpha này lại giúp em
Chu Thẩm Uyên
*vào phòng y tế đặt em ngồi lên giường*
Hạ Giang Vi
*ngồi trên mép giường,toàn thân run rẩy.Trong túi áo,viên thuốc ức chế cuối cùng cũng rơi xuống đất khi em lấy ra*
Một tiếng lạch cạch nhỏ nhưng lại như là tiếng sấm nổ bên tai em
Không có thuốc,không có vòng điều tiết.Kỳ phát tình đến sớm hơn dự đoán
Mùi hương ngọt ngào của omega nhàn nhạt tan ra trong không khí, như một cánh hoa hồng mỏng manh lạc vào gió bão
Hạ Giang Vi
*muốn cử động nhưng đầu lại choáng váng,ý thức lảo đảo cả người nóng bừng lên như lửa thiêu*
Ngay khoảnh khắc cơ thể em sắp mất kiểm soát
Mùi trà đen lạnh mát ập đến
Không ai khác ngoài cô ấy
Chu Thẩm Uyên
Uống cái này*cô rút từ trong túi ra một viên thuốc ức chế dự phòng*
Ánh mắt lạnh nhạt,giọng nói lại trầm đến kỳ lạ
Nhưng em lại không cầm nổi
Hạ Giang Vi
*ngón tay run rẩy rơi viên thuốc lên giường*
Hạ Giang Vi
Kh-không..t-tôi..không kiểm soát đ-được..
Ngay khoảnh khắc đó pheromone của omega bất ngờ bùng lên mạnh hơn
Không ai ngờ một omega yếu đuối như em lại có mùi hương ngọt ngào đến vậy tựa như mật ong sắp tràn ra khỏi tổ vậy
Chu Thẩm Uyên
*một tay giữ bả vai em,cố gắng ổn định em*
Giang Vi không nghe rõ.Cô ngửa đầu thở dốc,ánh mắt ướt nước với hàng mi run rẩy
Trong giây hỗn loạn đó em vô thức lao người về phía trước
Hạ Giang Vi
*môi em đập vào môi của cô*
Mùi pheromone trà đen lạnh mát hoà quyện vào mùi ngọt ngào của omega tựa như lửa gặp nước vậy
Cả thế giới như ngừng thở
Chu Thẩm Uyên
*rủ mắt nhìn em*
Thẩm Uyên không giận không kinh ngạc chỉ có một cảm xúc không rõ tên thoáng qua
Chu Thẩm Uyên
N-nhóc làm gì vậy?
Giọng nói trầm thấp không mang theo cảm xúc nào nhưng lại khiến em như bị bóp nghẹt
Hạ Giang Vi
T-tôi không cố ý*giọng run rẩy+tay nắm chặt vạt áo của Thẩm Uyên*
Mùi pheromone ngọt ngào cứ thế quấn lấy Thẩm Uyên, không cách nào ngừng lại được
Chu Thẩm Uyên
*nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay em*
Chu Thẩm Uyên
Ngậm thuốc vào.Trước khi tôi thật sự không kiềm chế được nữa*hơi khó chịu*
Hạ Giang Vi
*đỏ bừng mặt nhận lấy viên thuốc từ tay Thẩm Uyên mà run rẩy nuốt xuống*
Thuốc tan ra trong cổ họng
Cảm giác ấm nóng trên môi vẫn chưa tan đi
Hạ Giang Vi
*cuối đầu*xin lỗi..
Nhỏ đến mức chỉ cả hai nghe thấy
Chu Thẩm Uyên
*thu tay về* không sao đâu lần sau cẩn thận hơn là được
Chu Thẩm Uyên
*quay người bước ra khỏi phòng*
Thẩm Uyên mới khẽ chạm vào môi cô vừa hôn Giang Vi
Chu Thẩm Uyên
Rắc rối thật
Comments
yn🤍
Truyện rất hayy nhaaa
2025-06-23
0