Tôi Là Vợ Của Boss Phạm Thiên [Tokyo Revengers]
Cuộc hôn nhân
_________________________
*...* suy nghĩ
//...// hành động
"..." lập lại lời nói của ai đó
📱: gọi điện thoại
💬 : nhắn tin
GTAM : giao tiếp ánh mắt
TTTM : trung tâm thương mại
...
_________________________
Tôi tên là Amamiya Serika, 25 tuổi - đứa con gái độc nhất của nhà Amamiya, gia đình tôi buôn bán vũ khí lớn nhất Nhật Bản.
Tôi lớn lên trong nhung lụa, được yêu thương, được bảo vệ.
Ba mẹ tôi chưa từng để tôi phải đụng tay vào việc gì - không phải vì xem tôi là búp bê thủy tinh, mà vì họ yêu tôi đến mức… chẳng muốn tôi chịu chút mỏi mệt nào.
Tôi không nấu ăn, không dọn dẹp, không chen chân vào những mưu toan đầy máu phía sau công ty gia đình.
Tôi biết mình được nuôi dạy để trở thành người kế thừa - không phải bằng tay, mà bằng đầu.
Và rồi, tôi được sắp đặt một cuộc hôn nhân.
Sano Manjiro, hay còn được biết đến với cái tên Mikey - thủ lĩnh tổ chức Phạm Thiên.
Hắn 27 tuổi, tàn nhẫn, nguy hiểm, không ai trong thế giới ngầm dám không nể sợ hắn.
Và giờ… hắn là chồng tôi.
Cuộc hôn nhân này không bắt đầu từ tình yêu.
Gia đình tôi muốn mở rộng thế lực.
Phạm Thiên cần nguồn vũ khí.
Một cái bắt tay được ký bằng hôn ước, giữa hai thế lực lớn - không thể tách rời.
“Con không cần yêu nó vẫn được,” ba tôi nói, “chỉ cần sống yên ổn, và nhớ… nhà Amamiya luôn đứng sau con.”
Tôi đã được nuôi dạy để hiểu rõ: gia tộc không có chỗ cho cảm xúc cá nhân.
Và thế là, tôi chấp nhận làm vợ của boss Phạm Thiên - Mikey.
Tôi dọn đến tổng bộ Phạm Thiên chỉ một ngày sau khi kết hôn.
Tòa nhà lớn, nghiêm ngặt, yên tĩnh đến lạ thường.
Mỗi người tôi đi ngang qua đều nghiêm túc cúi đầu, không một ai dám nhìn tôi quá mấy giây.
Căn phòng dành cho tôi được chuẩn bị từ trước - mọi thứ đúng với phong cách tôi chọn, từng chi tiết nhỏ đều được chăm chút kỹ càng.
Tôi tưởng mình sẽ phải tự lo một vài thứ.
Mikey đã dặn người lo hết mọi việc cho tôi - từ phục vụ ăn uống, dọn phòng, đến chọn đồ mặc mỗi ngày.
“Gia đình em không để em làm việc gì, tôi cũng vậy.”
Hắn nói đúng một câu như thế, rồi bỏ đi.
Chúng tôi không ngủ chung phòng, nhưng cũng chẳng tránh mặt nhau.
Mikey thường ở nhà - hắn giao phần lớn việc cho những người thân cận: Sanzu, Ran và Rindou.
Mỗi khi tôi đi ngang qua phòng làm việc, hắn vẫn ở đó - ngồi im lặng, ánh mắt trầm mặc như thể cả thế giới chẳng liên quan gì đến hắn.
Tôi không yêu hắn, hắn cũng không yêu tôi.
Nhưng lạ thay, tôi không thấy ghét cuộc sống này.
Tôi dễ gần, và những người ở đây dần mở lòng.
Rindou ban đầu không mấy chú ý tôi, Ran thì cư xử rất lịch thiệp.
Sanzu có phần khó hiểu, nhưng chưa từng vô lễ.
Họ kính trọng tôi - không chỉ vì tôi là vợ Mikey, mà còn vì tôi là con gái nhà Amamiya.
Tôi hay ngồi ở phòng khách đọc sách, hoặc đi dạo quanh khu vườn nhỏ ở sân sau.
Người hầu luôn đi theo sau vài bước, sẵn sàng khi tôi cần thứ gì đó.
Tôi không được nuông chiều theo kiểu vô dụng - tôi biết thế nào là tự trọng.
Và càng hiểu mình cần tồn tại bằng tư cách là một người vợ đại diện cho cả một gia tộc, chứ không phải búp bê để trưng.
Mikey ít nói, nhưng hắn không quá lạnh lùng.
Bữa tối thỉnh thoảng có hắn ngồi cùng.
Hắn sẽ không hỏi tôi ăn có ngon không, nhưng nếu thấy tôi gắp phải món cay không ăn được, lần sau hắn sẽ bảo đầu bếp bỏ món đó đi.
Những quan tâm rất nhỏ, rất mờ nhạt - nhưng tôi nhận ra.
Cứ như thể… hắn cũng đang dần học cách làm một người chồng.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao.
Tôi không kỳ vọng gì vào một mối quan hệ nảy sinh tình yêu từ sắp đặt.
Nhưng nếu đây là cuộc hôn nhân mà tôi phải sống với nó đến suốt đời… thì ít nhất.
Tôi sẽ sống đúng với tư cách của Serika - con gái nhà Amamiya, và là người phụ nữ duy nhất mà Sano Manjiro từng gọi là "vợ".
_________________________
Comments
đu anime đủ thể loại😋
ui Bunny ra truyện mới nữa àa(≧▽≦)
2025-06-19
2
Vợ iu Muichiro~
đầu Bunny oii
2025-06-19
2