Chap 2:

Những ngày ở bệnh viện trôi qua chậm rãi
Có một người duy nhất khiến An cảm thấy an tâm… đó là Duy
Từng chút, từng chút một, nhờ có Duy mà An dần hồi phục
Tuy ký ức vẫn mơ hồ như lớp sương dày đặc, nhưng sức khỏe cậu đã ổn định
Ngày xuất viện, trời lại mưa
Tấm áo bệnh nhân đã được thay bằng bộ đồ gọn gàng do Duy chuẩn bị. Cậu ngồi bên mép giường, đôi tay đan vào nhau, lòng đầy bất an
Cửa phòng bệnh bỗng mở ra
Người đàn ông hôm trước bước vào mang theo nụ cười ngọt ngào như đã thuộc về cậu từ lâu. Nhưng An chỉ cảm thấy lạnh sống lưng
Ông ta tiến lại, ánh mắt lướt qua Duy nhưng không dừng lại
Sau đó… dừng trước mặt An, đưa tay ra
(Chồng) An
(Chồng) An
Vợ, anh đến đón em. Chúng ta về nhà thôi
Giọng nói dịu dàng như rót mật. Nhưng nơi đáy mắt ông ta… không hề có độ ấm
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
/ khựng lại /
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
/ quay sang nhìn Duy /
Duy đứng lặng, ánh mắt như kìm nén hàng ngàn lời nói
Rồi Duy bước tới, nắm lấy tay An, siết khẽ một chút như muốn truyền lại sức mạnh… cuối cùng buông ra
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Cậu về đi
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Lần sau gặp lại… tạm biệt nhé
An không hiểu vì sao tim mình lại nhói lên 1 chút
Không muốn đi. Không muốn rời khỏi nơi này, càng không muốn đi theo người đàn ông kia
Nhưng Duy đã nói vậy… An đành khẽ gật đầu
Cậu bước theo ông ta ra khỏi phòng bệnh
Đến khi bóng hai người kia khuất dần sau hành lang, Duy mới ngồi thụp xuống ghế, đôi bàn tay siết chặt
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hức..
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
* An..tớ xin lỗi..tớ không làm được gì cả *
----------
Không biết có chuyện gì đã xảy ra
.
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
E-em..xin lỗi, em không biết khẩu vị của anh, em-
" Bốp! "
Tiếng tát giòn tan vang lên giữa không gian tĩnh lặng
An ngã về phía trước, trán va mạnh vào cạnh bàn. Mắt tối sầm, cả người run rẩy không hiểu chuyện gì vừa xảy ra
Má trái bỏng rát. Cổ họng nghẹn lại. Hơi thở đứt quãng
(Chồng) An
(Chồng) An
Có mỗi món canh mà cũng không làm ra hồn
(Chồng) An
(Chồng) An
Loại như mày, nuôi chỉ tốn cơm!
Ông ta quát, nắm cổ tay An giật mạnh, lôi cậu đứng dậy như vứt một cái giẻ lau
Cậu loạng choạng, chưa kịp phản ứng thì
" Bốp ! "
Lại một cú đấm thẳng vào bả vai khiến cậu gập người xuống, thở không ra hơi
(Chồng) An
(Chồng) An
Nhìn thấy mày là tao ngứa mắt! Nấu cái thứ gì cho chó ăn hả?
An cố mở miệng, cố giải thích, nhưng âm thanh chưa kịp bật ra thì ông ta đã đá đổ cả mâm cơm xuống sàn
Thức ăn đổ lênh láng, chén bát vỡ loảng xoảng, từng mảnh sứ bay tung tóe như đâm vào tim cậu
Ông ta đứng đó, thở hắt ra
Rồi như chẳng buồn nhìn thêm, quay lưng bỏ đi, để lại sàn nhà vấy bẩn và An đang run rẩy ngồi gục bên vết máu chảy từ trán
Căn nhà lại rơi vào im lặng
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
* Đó là chồng sao.. ? *
Trái tim cậu đập mạnh đến khó thở, đầu óc mơ hồ run lên từng nhịp
Cậu đã từng bị đánh như vậy… rất nhiều lần. Mà không hề nhớ
--------------
An ngồi bất động rất lâu. Máu từ trán đã khô lại, vết tát trên má cũng chỉ còn âm ỉ bỏng rát
Nhưng cậu không khóc
Chỉ lặng lẽ đưa tay lên lau máu bằng tay áo, rồi chậm rãi… gượng đứng dậy
Không ai sai bảo. Cũng chẳng ai cần cậu dọn. Nhưng An vẫn nhặt từng mảnh sứ, lau từng vết cháo, rồi lặng lẽ quét dọn hết những gì còn lại
Mọi thứ gọn gàng trở lại, nhưng lòng cậu trống rỗng
An cất dụng cụ dọn dẹp, lê bước lên cầu thang. Cầu thang lát gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề
Căn phòng của cậu ở tầng ba
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
/ mở cửa bước vào /
Không hiểu sao, khi đứng trong căn phòng này… những căng thẳng tích tụ suốt cả ngày như trôi sạch
Chỉ còn lại cậu, căn phòng yên bình đến lạ
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
/ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đặt tay lên ga nệm /
Cậu muốn nằm xuống một chút, chỉ một chút thôi..
Nhưng như có điều gì thôi thúc từ bên trong. Một cảm giác không tên. Như thể có ai đó đang khẽ gọi cậu, từ tận sâu ký ức
Cậu nhìn quanh. Căn phòng ngăn nắp, góc trái đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ, phủ bụi mỏng
Cậu bước tới, kéo nhẹ ngăn kéo thứ hai bên phải
Là một xấp ảnh cũ
Màu ảnh ngả vàng, góc ảnh nhăn nheo. Nhưng nhân vật trong đó vẫn tươi tắn rực rỡ như một mùa hè chưa từng lụi tàn
Một cậu thiếu niên đang cười
Nụ cười ấy, rõ ràng là của chính An,nhưng quá đỗi xa lạ
Làn da trắng sáng, đôi mắt cong cong như ánh trăng , mái tóc hơi rối và nụ cười rạng rỡ khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải dừng lại
An nhìn người trong ảnh, rồi nhìn chính mình phản chiếu trong gương phía sau
Gương mặt tái nhợt, mắt trũng sâu, môi khô nứt
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
/ cười chua chát /
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
* Không ngờ… mình từng xinh đẹp như vậy *
Tấm ảnh tiếp theo là ảnh chụp hai người
Vẫn là cậu, ngồi cạnh một chàng trai
Người ấy có nụ cười rất nhẹ, rất thanh.Ánh mắt khi nhìn cậu trong ảnh… dịu dàng đến ngẩn ngơ
Chàng trai đó mặc đồng phục học sinh, mái tóc đen hơi dài, tay vòng qua cổ cậu, mặt hơi nghiêng
An nhìn bức ảnh ấy rất lâu. Tim cậu… khẽ rung lên một nhịp
Cảm giác gì đó xẹt ngang. Có lẽ là 1 chút quen thuộc và.. 1 chút rung động
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
Cậu ấy là ai…?
An thì thầm. Cậu nhìn tấm ảnh một lúc lâu như thể đang nhìn thứ gì đó thuộc về chính mình – rất lâu rồi
Bên cạnh xấp ảnh là một quyển sổ cũ
Khi lật ra, từng dòng chữ nghiêng nghiêng hiện lên như giọng nói của An năm 18 tuổi
“Ngày… tháng… năm"
" Ngồi dưới gốc bàng giờ ra chơi, mình nhìn thấy một cậu bạn đang chơi bóng chuyền. Nắng chiếu lên gương mặt cậu ấy lúc cười… đẹp đến lạ. Dù không biết cậu là ai, Nhưng hình như… mình lỡ thích rồi "
“Mình thích Hùng rồi. Hình như Hùng cũng thích mình…”
“ Mỗi chiều tan học, tụi mình thường cùng nhau về nhà, cùng nhau nói về ước mơ, về sau này. Mình đã nghĩ… nếu được ở cạnh người này suốt đời thì tốt biết bao "
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
/ Lật nhanh các trang /
Hùng… Hùng… cái tên đó lặp lại rất nhiều lần
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
* Hùng sao ? *
An chưa kịp lật đến trang cuối cùng thì-..
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ không khí tĩnh lặng trong căn phòng
Cậu giật mình, đưa mắt nhìn sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường
Màn hình nhấp nháy tên người gọi đến:
" Duy "
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
/ nhấn nghe /
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: An?! Là cậu hả
Giọng Duy bên kia gấp gáp, lo lắng
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: Tên đó… hắn có làm gì cậu không?
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: Hắn có còn đánh cậu nữa không?
An khựng lại một chút. Cổ họng nghẹn cứng
Những vết bầm còn âm ỉ trên tay, trên trán… nhưng cậu không muốn Duy lo lắng
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
📲: ..Không đâu
An khẽ đáp, giọng nhỏ như gió thoảng
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
📲: Ổn mà. Anh ta không làm gì cả
Duy im lặng vài giây, như đang cố kìm lại điều gì đó
Duy không tin, nhưng cũng chẳng biết nên nói gì thêm
Cuối cùng, vẫn là giọng nói ấy vang lên, chậm rãi và hơi ngập ngừng
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: An này..
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
📲: Hở?
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: ..Cậu biết chuyện gì chưa?
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
📲: Mình mới tỉnh lại, đã nhớ được gì đâu
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
📲: Có chuyện gì sao?
Bên kia đầu dây ngập ngừng rất lâu
Rồi một câu nói khẽ khàng vang lên, như mũi kim đâm thẳng vào lồng ngực
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
Hoàng Đức Duy ( Captain Boy )
📲: Hùng… sắp kết hôn rồi đó
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
/ sững người /
Không hiểu vì sao. Cái tên đó… dường như chẳng còn lại gì trong trí nhớ
Nhưng trái tim cậu lại nhói lên từng chút, từng nhịp
Không phải kiểu đau của vết thương. Mà là… kiểu đau từ tận bên trong, rất sâu
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
/ siết chặt điện thoại, môi mấp máy /
Đặng Thành An ( Negav )
Đặng Thành An ( Negav )
📲: ..Vậy sao
------------------------
bé tg đẹp gái 1stg
bé tg đẹp gái 1stg
nhẹ nhàng chữa lành thoi
Hot

Comments

Vợ Án Be 🐣

Vợ Án Be 🐣

Nghe đớn thật ha? Câu nói toát ra nhẹ nhàng như một cơn gió nhưng lòng ngực lại nặng nề hơn bất kì tảng đá nặng nào..

2025-06-20

2

Chúiii 🍌

Chúiii 🍌

ê đụ mẹ thồn lằng kia giả vờ hiền lành vợ vợ cái đầu buồi r h lm v hả?

2025-06-20

1

Bannie

Bannie

Còn gì nữa ko bà, tới hết lẹ đi để sau tui hưởng sự yên bình 😇

2025-06-21

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play