[Bách Hợp] Xuyên Không, Yêu Nữ Chính
Chap 3
Như không quá quan tâm tới cô chỉ đơn giản gật đầu đáp lại
Hoàng Trúc Mai-Em
Để chị đưa em lên phòng *đỡ cô*
Cô gật đầu tùy ý để em dắt mình lên phòng
Ngồi ở phòng khách nhìn theo bóng của hai người con gái mình mặt từ em đảo qua Cô không khẽ lắc đầu
Đứa con gái út này ông biết phải làm sao để dạy dỗ lại đây
Thật sự không còn cách nào để dạy dỗ mữa rồi
Lúc mới nghe tin Cô đứa con gái mình vì Hắn mà lái xe phóng nhanh ra đường để bị tai nạn
Lúc nghe tin ông shock lắm chạy ngay tới bệnh viện nhưng nhờ hỏi thame biết là không sao
Hoàng Minh Lâm- Ông
Lâm Cường An *tay nắm thành quyền*
Hoàng Trúc Mai-Em
*đỡ cô lên giường*
Hoàng Trúc Mai-Em
Em nghỉ ngơi đi
Hoàng Trúc Mai-Em
Chị về phòng*quay lưng*
Hoàng Cát Tường -Cô
Khoan đã
Hoàng Trúc Mai-Em
*nhìn cô*
Hoàng Cát Tường -Cô
Ngày mai chị giúp em họi thợ sơn nhà đến được không
Hoàng Trúc Mai-Em
Em gọi thợ sơn nhà để làm gì
Hoàng Cát Tường -Cô
Em muốn sơn lại phòng
Hoàng Cát Tường -Cô
Với lại quần áo trong tủ chị mang đem đi bỏ giúp em
Hoàng Trúc Mai-Em
*bất ngờ* Thật?
Hoàng Trúc Mai-Em
Em thật sự muốn bỏ đi đống quần áo này *mở cửa tủ chỉ vào*
Hoàng Trúc Mai-Em
Vâng *gật đầu chắc chắn*
Hoàng Trúc Mai-Em
Nhưng không phải mấy bộ này em thích lắm sao
Hoàng Trúc Mai-Em
Có cần giữa lại vào bộ
Hoàng Cát Tường -Cô
Không cần đâu *lắc đầu*
Hoàng Cát Tường -Cô
Toàn là đồ thiếu vải hoặc kiểu cách không ra gì cô sao có thể giữa lại để mặc đây
Hoàng Trúc Mai-Em
*lấy hết đồ xuống* Vậy chị đem đồ đi bỏ hết đó nha
Hoàng Trúc Mai-Em
Nếu em quyết định lại còn kịp
Hoàng Cát Tường -Cô
Chị mang đi nhanh đi
Hoàng Trúc Mai-Em
"Con bé thật sự không cần những bộ đồ này nữa rồi" * đem đồ ra ngoài*
Hoàng Trúc Mai-Em
*nhìn những bộ đồ trên tay mình* " nhưng không phải lúc trước nó thích lắm à"
Hoàng Trúc Mai-Em
"Kì lạ thật" *tặc lưỡi*
Hoàng Trúc Mai-Em
"Toàn là đồ thiếu vải mình dù tiếc nhưng cũng không giữa lại mắc"
Hoàng Cát Tường -Cô
Chả hiểu sao lúc trước nữ phụ có thể trong căn phòng này nữa *nhìn xung quanh một lượt*
Hoàng Cát Tường -Cô
Toàn là màu hồng
Hoàng Cát Tường -Cô
Cách nào để trở về đây *nằm dài ra giường*
Suy nghĩ lung tung một hồi cô ngủ quên lúc nào không hay
Tưởng đánh một giấc ngắn thoi
Ai ngờ lúc cô tỉnh dậy trời đã tối mịt
Hoàng Trúc Mai-Em
Cát Tường chị vào được không *gõ cửa*
Hoàng Trúc Mai-Em
Cát Tường
Hoàng Cát Tường -Cô
Ưm~ *mở mắt*
Hoàng Cát Tường -Cô
Có chuyện gì thế chị *mơ màng*
Hoàng Trúc Mai-Em
À chị muốn gọi em xuống ăn cơm cùng Appa và Umma Đang đợi
Hoàng Cát Tường -Cô
Chị xuống trước đi rồi em xuống ngay *nói vọng ra*
Hoàng Cát Tường -Cô
Aisss mệt mỏi thật chứ *vươn người*
Hoàng Cát Tường -Cô
Cửa đó chắc dẫn đến nhà vệ sinh *đi lại mở*
Cô đi vào trong cửa mặt thật sạch
Lúc này cô mới để ý dung mạo nữ phụ này cũng rất giống cô
Hoàng Cát Tường -Cô
*Sờ mặt* giống thật
Mình nhớ lúc viết tiểu thuyết cũng đâu có tả giống vậy đâu
Hoàng Cát Tường -Cô
Tch! kì lạ
Hoàng Cát Tường -Cô
*lấy khăn chùi mặt*
Hoàng Cát Tường -Cô
*mở cửa*
Đi đến bàn trang điểm có sẵn trong phòng cô tô nhẹ miếng son đánh tý phấn nói chung là trang điểm nhẹ nhàng
Hoàng Cát Tường -Cô
Ba mẹ con mới xuống *kéo ghế ngồi cạnh em*
Hoàng Minh Lâm- Ông
*bất ngờ* con mới vừa thưa ư
Hoàng Cát Tường -Cô
Vâng có gì lạ sao
Hoàng Minh Lâm- Ông
Ờ..không
Hoàng Minh Lâm- Ông
"Lâu rồi mình mới nghe nó thưa"
Phải nói từ lúc ông ra lệnh cấm cô yêu Lâm Cường An thì cô liền sinh ra chán ghét ông từ đó gia đình lúc nào cũng lục đục
Bí ẩn
Ông này con nó thưa cũng nói là sao *đánh vai ông*
Hoàng Minh Lâm- Ông
Ờ ờ thôi mọi người ăn cơm
Hoàng Cát Tường -Cô
chị ăn đi *gắp thức ăn cho em*
Hoàng Trúc Mai-Em
Em mới gắp đồ ăn cho chị á
Hoàng Cát Tường -Cô
Vâng sao vậy *nghiêng đầu*
Hoàng Trúc Mai-Em
K..không có gì "Em ấy hết giận mình rồi" *vui vẻ*
Vì trước Đó em cũng lên tiếng cấm cô theo đuổi cũng như yêu Lâm cường An vì em nhận ra hắn không hề yêu hay có cảm tình với em mình dính dáng vào chỉ có khổ thoi
Sau sự việc bị em cấm cản đó cô liền sinh ra hận và ghét em vì em không ủng hộ tình yêu của mình
Hoàng Cát Tường -Cô
Ba, mẹ cũng ăn đi *gắp thức ăn cho ônh bà*
Trịnh Phương Hoa- Bà
C..cảm ơn con "Con bé không giận mình nữa"
Nhưng để bà vui chưa được bao lâu thì ông lên tiếng bảo
Hoàng Minh Lâm- Ông
Con có phải đang lấy lòng bọn ta không *nhìn cô*
Hoàng Minh Lâm- Ông
Đừng tưởng làm vậy ta sẽ cho con theo đuổi Lâm cường an *nghiêm*
Trịnh Phương Hoa- Bà
*nghe xong trầm mặt*
Hoàng Trúc Mai-Em
"Em ấy thật sự lấy lòng mọi người vì hắn ư"
Hoàng Trúc Mai-Em
"Lâm cường an rốt cuộc cậu có gì để em tôi phải mù quáng đến vậy " *nổi giận*
Hoàng Cát Tường -Cô
Không có
Hoàng Cát Tường -Cô
Con không còn thích hắn nữa
Hoàng Minh Lâm- Ông
HẢ?..con mới nói..
Trịnh Phương Hoa- Bà
Không còn thích
Hoàng Trúc Mai-Em
Lâm cường an nữa *trợn mắt kinh ngạc*
Hoàng Cát Tường -Cô
*Gật đầu*
Hoàng Cát Tường -Cô
Vâng từ giờ con sẽ không thích hắn nữa
Hoàng Cát Tường -Cô
Bao nhiêu là quá đủ rồi
Hoàng Minh Lâm- Ông
Con nói thật ư
Hoàng Cát Tường -Cô
Không ai có thể cố chấp mãi vào cái tình yêu không thuộc về mình
Trịnh Phương Hoa- Bà
Con rốt cuộc cũng trưởng thành rồi ông ơi *òa lên*
Hoàng Minh Lâm- Ông
Đúng đúng! ta chờ nghe lời này của con lâu lắm rồi..*xúc động*
Hoàng Cát Tường -Cô
*nhìn hai người* "thật không ngờ Ba mẹ nữ phụ có bộ mặt này"
Hoàng Cát Tường -Cô
"Chưa chắc họ sẽ hoàn toàn tin tưởng"
Hoàng Cát Tường -Cô
Chị chuyện lúc trước cho em xin lỗi
Hoàng Cát Tường -Cô
Em từ giờ sẽ không làm như thế nữa
Hoàng Trúc Mai-Em
Không sao, chị không trách em *lau nước mắt ở khóe*
Hoàng Cát Tường -Cô
Thôi mọi người ăn cơm đi
Hoàng Cát Tường -Cô
Ừm, Ông Trúc mai ăn cơm đi
Hoàng Minh Lâm- Ông
"Họ đã chịu nhiều tổn thương rồi"
Hoàng Minh Lâm- Ông
"Nữ phụ lần này để tôi thay cô bù đắp"
Hoàng Cát Tường -Cô
"Xem như mình thuận tay giúp đỡ cho nhân vật mình đã tạo ra đi*
Comments