[MiuCam] Gặp Lại Nhau Dưới Ánh Đèn Sân Khấu
chương 4 : Người Không Tin Vào Tình Yêu
Cam và Miu ngồi trên sân thượng của một quán bar acoustic nhỏ – một nơi chỉ dân trong giới mới biết. Quán nhỏ, ánh đèn vàng mờ ấm, tiếng đàn guitar vang khẽ, và mùi whiskey trong không khí nhè nhẹ.
//Cam chống cằm nhìn Miu//
người đang ngồi trầm lặng, tay cầm ly vang đỏ, ánh mắt hướng về phía sân khấu.
Hoàn Mỹ
Chị có vẻ... hay suy nghĩ nhiều ha.
Ánh Nhật
//Miu không quay sang, nhưng giọng vẫn rõ//
Không. Chị chỉ hay im lặng.
Hoàn Mỹ
//Cam nhấp một ngụm cocktail trái cây, môi đỏ mọng, rồi nhẹ hỏi//
Hoàn Mỹ
Chị có tin vào tình yêu không?
Ánh Nhật
//Miu khựng lại//
Câu hỏi đó... dễ. Nhưng cũng khó
Ánh Nhật
//Sau vài giây im lặng, chị đáp – mắt không rời ly vang//
Hoàn Mỹ
//Cam nghiêng đầu, nhẹ cười, nhưng lòng chùng xuống//
Ánh Nhật
Vì yêu là thứ cảm xúc không đáng tin. Nó thay đổi. Nó không bền. Và con người thì thường lợi dụng nó để khiến nhau tổn thương.
Hoàn Mỹ
//Cam siết chặt ly cocktail//
Hoàn Mỹ
Vậy... chị từng bị tổn thương sao?
//Miu nhìn Cam lần đầu tiên trong buổi tối// Ánh mắt ấy... không lạnh, mà là một nỗi buồn sâu như nhạc nền không lời.
Ánh Nhật
Chị từng yêu một người. Tin tưởng. Cho họ cả sự nghiệp. Cả tên tuổi. Nhưng cuối cùng… họ dùng chính bài nhạc chị viết để hát trong đám cưới họ với người khác.
Hoàn Mỹ
//Cam chết lặng. Tim đau như ai bóp nghẹt//
Ánh Nhật
//Miu cười//
Không phải kiểu vui. Mà là nụ cười của người đã học cách chấp nhận nỗi đau như một phần cơ thể.
Ánh Nhật
Từ đó, chị chỉ tin âm nhạc. Tin cảm xúc thật qua tiếng đàn. Chứ không tin lời nói nữa.
Hoàn Mỹ
//Cam nhẹ đặt tay lên bàn, hơi nghiêng về phía Miu//
Hoàn Mỹ
Vậy… nếu một ngày nào đó, có người không chỉ viết nhạc cho chị, mà thật sự muốn… giữ chị ở lại thì sao?
Ánh Nhật
//Miu nhìn Cam. Lâu hơn//
Ánh Nhật
Em sẽ là người đó à?
Hoàn Mỹ
//Cam nuốt nước bọt. Mắt không né//
Hoàn Mỹ
Em không chắc. Nhưng nếu chị để em thử… em sẽ không viết cho ai bài giống chị nữa.
//Miu không đáp. Nhưng lòng chị – nơi tưởng như cứng như đá – vừa có một khe nứt nhỏ//
Hoàn Mỹ
Em xin lỗi vì hỏi chuyện cũ của chị…
Nhưng em muốn hiểu chị nhiều hơn. Không phải để viết nhạc. Mà để thương
Ánh Nhật
Em là người đầu tiên dám nói câu đó với chị.
Mà không run
Hoàn Mỹ
Tại vì chị không biết em run muốn chết =)))
Lúc hỏi mà tay đổ mồ hôi ướt cả ghế
Ánh Nhật
Dễ thương.
Ngày mai rảnh không?
Hoàn Mỹ
Có 😳
Gặp chị nữa hả?
Ánh Nhật
Không.
Là chị gặp em.
Comments