[RhyCap] Bùa Yêu Nhà Họ Nguyễn
Ta đi đón vợ về
Ngày mai là ngày diễn ra hôn lễ của em
Em ngồi lặng trong phòng, mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ
Mai là ngày cưới, vậy mà giờ lòng em tăm tối như cửa phủ Nguyễn - nơi sẽ là nhà chồng của em
Ngọc Sương [ Chị cả ]
Duy!
Đức Duy
Hai chị vào đây có chuyện chi? /quay lại,mí mắt đỏ hoe/
Ngọc Sương [ Chị cả ]
Ngày mai là ngày cướ-
Đức Duy
CHỊ IM ĐI! /quát lớn/
Đức Duy
Đừng có nhắc chuyện cưới hỏi trước mặt thằng Duy này /vừa nói, mắt rưng rưng/
Thanh Mai [ Chị hai]
Duy à em bình tĩnh /ôm em/
Đức Duy
Hic...hic..em không muốn cưới
Thanh Mai [ Chị hai]
Chị hiểu, chị hiểu /nghẹn/
Ngọc Sương [ Chị cả ]
Duy! Bình tĩnh nghe chị nói.
Ngọc Sương [ Chị cả ]
Chị biết em không thích cậu cả nhà họ Nguyễn
Ngọc Sương [ Chị cả ]
Cũng đâu thể gã cho một người chưa từng quen biết
Ngọc Sương [ Chị cả ]
Nhưng giờ hết cách rồi Duy ạ ...
Đức Duy
Còn...còn mà chị /lúng túng/
Đức Duy
đúng rồi.... bỏ trốn..... em phải đi trốn
em vội bỏ quần áo vào túi, nước mắt vẫn không ngừng rơi lả chả
Đức Duy
Chị giữ bí mất cho Duy nha, em xin hai chị đó
Thanh Mai [ Chị hai]
Được, hai chị sẽ không để em chịu khổ
Đức Duy
Em cảm ơn hai chị /ôm hai người nhưng nước mắt vẫn rơi/
Phủ hội đồng Nguyễn đã dựng rạp trước sân, treo đèn lồng đỏ khắp phủ, cúng thần linh, bày mâm lễ cúng thần linh
Tất cả mọi thứ diễn ra trong im lặng, không một tiếng cưới nói - vì Quang Anh không thích ồn ào
Hắn đứng trước gương đồng, chỉnh lại cổ áo, tay chạm lên chuỗi hạt đeo trên tay, ánh mắt hắn như biết trước được hôm nay... sẽ không êm
Trong khi đó, ở phủ nhà Hoàng
Hoàng Đức Duy đã biến mất
Ông Hoàng
Nó không đi xa được đâu!
Ông Hoàng
Đồ cưới vẫn còn, giày vẫn để ngay cửa
Ông Hoàng
Bây đâu đi tìm cậu út về đây cho tao
Bà Hoàng
Trời ơi Duy ơi...con làm cái gì vậy hả con ơii
Chỉ có cha mẹ em biết rõ, con trai mình đã trốn khỏi cuộc hôn nhân ép buộc, khỏi người chồng mà em không hề biết
Em đã trốn chạy từ canh tư
Em cũng chẳng biết mình phải đi đâu, chỉ muốn rời khỏi cái làng này càng nhanh càng tốt. Em không muốn làm vật bị hiến tế
Tin Duy biến mất đã đến tai Quang Anh trong giờ thắp nhang tổ
Hắn không giận, cũng không nói một lời. Hắn chỉ rút từ trong áo ra một gói nhỏ, bên trong là một ít tóc và vài giọt máu khô của em
Thứ hắn đã lấy được vào hôm dạm ngõ
Thằng Tòng
Cậu cả..... có cần cho người tìm /run rẫy/
Hắn mở gói bùa, đốt lên, thì thầm bằng tiếng Thái
Quang Anh
ค้นหาจิตใจ เรียกวิญญาณ ดึงวิญญาณ /Tìm tâm. Gọi vía. Kéo hồn/
khói bùa xoắn lại, tụ thành một vệt khói mờ nhạt bay theo hường rừng
Hắn đứng dậy, lạnh nhạt nói
Trong rừng, em đang thở dốc, trán đẫm mồ hôi. Em thấy tim đau nhói, đầu óc quay cuồng. Lồng ngực như bị ai bóp nghẹt
Đức Duy
Không...mình chỉ chạy thôi mà. Sao...không thở nổi
Mắt em bắt đầu mờ đi. Trước mắt dần hiện ra một bóng người mặc áo dài đen. Bước đi nhẹ nhàng như không chạm đất
Quang Anh
Bỏ trốn khỏi tôi?
Quang Anh
Đây là lần đầu. Cũng là lần cuối
Quang Anh
Khi tôi đã yểm, vợ là vợ. Không ai trốn được
Em ngất lịm trên tay hắn. Giấc ngủ đầu tiên bị kẹt giữa hai thế giới
Em thấy mình bị trói bằng chỉ đỏ, giữa một vòng bát quái, máu chảy từ ngực xuống đất, cơ thể nóng rang
Phía trên, hắn đứng đọc chú, ánh mắt như không phải người bình thường
Comments
Anonymous
Dữ vậy bà
2025-06-21
1