#4 Mùa hạ năm ấy..

Asa mơ. Nhưng lần này, trái tim cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
02:43 sáng. Trăng lưỡi liềm treo nghiêng ngoài cửa sổ. Gió đêm khe khẽ lay tấm rèm trắng mỏng, tạo nên những chuyển động mơ hồ trên trần phòng ký túc. Asa nằm nghiêng người, tay ôm chiếc gối nhỏ, hơi thở chậm và sâu. Nhưng trong cơn ngủ chập chờn, có điều gì đó đang gọi cô từ phía bên kia thực tại. Một âm thanh. Như tiếng chuông tàu vọng từ nơi xa…
Và rồi, Asa bước vào giấc mơ
Trước mắt cô là một nhà ga cổ, mái ngói nâu xỉn, bức tường loang lổ màu rêu xanh, những chiếc ghế dài bằng gỗ mòn cạnh đường ray phủ bụi. Gió mùa hạ lướt qua làm lay động chiếc chuông gió treo lơ lửng dưới hiên – âm thanh ấy giống hệt giấc mơ mà Asa từng vẽ, từng cố quên, nhưng không thể.
Enami Asa
Enami Asa
"Không lẽ đây là giấc mơ lần nữa? Nhưng lần này, mọi thứ… rõ ràng hơn. Sống động đến đáng sợ."
Cô nhìn xuống đôi chân mình – đi chân trần trên nền đá ấm. Không đau. Không lạnh. Nhưng có gì đó đang đập mạnh trong lồng ngực.
Một chuyến tàu vừa dừng lại. Cửa tàu mở ra, và từ đó, Lee Dain bước xuống. Không phải Dain của hiện tại – mà là Dain trong ký ức mơ hồ, với mái tóc dài hơn, váy trắng đơn giản và ánh mắt không tuổi. Cô ấy bước xuống sân ga với dáng đi rất nhẹ, như thể đang sợ mình đánh thức một điều gì đó đang ngủ say.
Enami Asa
Enami Asa
Dain..?
Lee Dain
Lee Dain
* nhìn cô không ngạc nhiên *
Lee Dain
Lee Dain
Cậu đến thật.
Asa định hỏi “đến đâu”, nhưng cô biết câu đó không cần được thốt ra. Tim cô đã có câu trả lời. Cô đang đứng ở nơi mình từng hứa sẽ quay lại.
Gió thổi. Trời bắt đầu rắc những hạt mưa đầu tiên.
Cả hai cùng chạy trú dưới mái hiên. Tiếng mưa đập lộp bộp lên mái tôn cũ kỹ, mùi đất ướt dâng lên, ngột ngạt nhưng cũng thật gần gũi. Asa ngồi xuống ghế gỗ, tay run run. Dain không nói gì. Cô rút trong cuốn sách mang theo một tờ giấy nhỏ – đã úa màu – rồi đặt lên đùi Asa. Asa cầm lên đọc. Nét chữ run, như được viết trong lúc tuyệt vọng: > “Nếu lần sau chúng ta gặp lại, xin đừng biến mất. Dù cho kiếp này, kiếp khác – mình sẽ nhận ra cậu… bằng trái tim.” — Ký tên: Asa.
Enami Asa
Enami Asa
"Mình viết cái này… từ khi nào?!"
Lee Dain
Lee Dain
* nhìn cô , khẽ mỉm cười *
Lee Dain
Lee Dain
Cậu đã quên. Nhưng mình thì chưa từng.
Enami Asa
Enami Asa
* rưng rưng *
Enami Asa
Enami Asa
Vậy… chúng ta từng…
Lee Dain
Lee Dain
Chúng ta từng ở đây. Vào mùa hạ. Cũng dưới cơn mưa đầu mùa.
Enami Asa
Enami Asa
'Và cậu chờ mình quay lại?'
Lee Dain
Lee Dain
* nhắm mắt , khẽ gật đầu *
Lee Dain
Lee Dain
Mình đã chờ… rất nhiều mùa hạ rồi.
Bỗng dưng, âm thanh như chậm lại. Gió ngừng thổi. Mưa rơi không còn tạo tiếng. Cả thế giới chìm vào khoảng lặng. Dain đưa tay chạm nhẹ lên má Asa – bàn tay lạnh buốt, nhưng dịu dàng hơn bất cứ điều gì.
Lee Dain
Lee Dain
'Nếu lần này cậu nhớ… hãy ở lại.'
Tiếng sấm rền vang. Asa choàng tỉnh. Trời đã sáng mờ. Cơn mưa ngoài trời vẫn chưa dứt. Cô ngồi bật dậy, trái tim như vừa chạy một quãng đường dài. Mồ hôi lạnh bám dính sau lưng, nhưng đôi tay thì vẫn còn cảm giác từ cái chạm của Dain. Cô nhìn quanh – mọi thứ trong phòng vẫn nguyên vẹn, nhưng bên cạnh gối, có một mảnh giấy rơi ra từ cuốn sketchbook: > “Nếu lần sau chúng ta gặp lại… xin đừng biến mất.” — Nét chữ của chính cô.
Enami Asa
Enami Asa
"Mình đã từng viết điều đó… trong giấc mơ ư?"
Cô bước ra ban công. Trời còn âm u, mưa vẫn nhẹ. Trong khoảng không ấy, cô nói nhỏ – không biết cho ai, nhưng bằng tất cả lòng tin
Enami Asa
Enami Asa
Mình sẽ không biến mất nữa… Dain.
Asa bắt đầu nhớ. Không chỉ là giấc mơ. Mà là lời hứa đã chôn dưới bao mùa mưa. Và lần này, có lẽ... cô sẽ giữ nó.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play