[ JsolNicky - Jsol X Nicky ] Nhiệm Vụ: Cướp Lấy Hắn Ta!
Dù Là Vai Phụ, Nhưng Tôi Vẫn Có Cảnh Chính
// abc // - hành động
" abc " - nói nhỏ
*abc * - suy nghĩ
ABC - hét - nói to
abc ~ - nũng
⋆ ۪🐰ྀི𓏲 ๋࣭ ࣪ ˖🎐°‧🫧⋆.ೃ࿔*:・
trong bếp chỉ còn tiếng nước sôi liu riu và tiếng gió ngoài hiên lùa qua khe cửa. anh đứng nghiêng người, tay đảo nồi canh cá đang sôi. mùi hành phi thơm dịu tỏa ra, dính vào ống tay sơ mi đã xắn lên
không gian yên đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập.
cửa phòng tắm khẽ mở. hắn bước ra, tóc còn nhỏ nước, chiếc khăn choàng qua cổ chưa lau khô. làn da trắng hơi đỏ vì nước nóng, nhưng mắt lại nhìn anh bằng ánh nhìn rất lạnh
hắn không nói gì. chỉ bước tới, lặng lẽ vòng tay ôm anh từ phía sau. bàn tay còn lạnh, bất ngờ luồn vào dưới lớp áo sơ mi đã trễ nhẹ sau lưng, anh giật mình.
Nguyễn Thái Sơn
đừng cử động. tôi vẫn chưa quen với việc ở một mình sau khi tắm.
anh khựng lại trong tư thế nửa né, nửa dựa. không gian đột nhiên thu hẹp lại trong một vòng tay, một bờ ngực, và mùi xà phòng ẩm ướt từ người hắn.
Trần Phong Hào
đừng ôm khi tay còn lạnh
Nguyễn Thái Sơn
thử chạm vào anh là ấm ngay
hắn áp cằm vào vai anh, rồi trượt nhẹ xuống cổ. anh định lùi lại, nhưng vai đã dính sát mặt bếp. hắn lại tiến thêm một chút nữa.
Trần Phong Hào
cậu biết là tôi đang nấu ăn
Nguyễn Thái Sơn
ừ biết, nhưng đói
Trần Phong Hào
muốn ăn thì chờ, còn không thì nhi-
Nguyễn Thái Sơn
tôi đâu có đói mấy cái đó
anh vừa quay đầu, chưa kịp phản ứng, đã bị môi hắn chặn lại. một cú chạm không hề dịu dàng. hơi thở va vào nhau, nóng, dồn, gấp gáp.
hắn đẩy anh áp hẳn vào mặt bếp lạnh, tay trượt dọc từ bụng lên ngực. lớp vải sơ mi chẳng ngăn nổi độ nóng trong từng đầu ngón tay.
Trần Phong Hào
ưm~ Thái Sơ..n dừng~
Nguyễn Thái Sơn
anh lúc nào cũng đẩy. nhưng chưa bao giờ dám đẩy tôi ra hẳn.
anh cắn nhẹ môi dưới, hơi thở đứt đoạn
Trần Phong Hào
tôi không cho phép..!
Nguyễn Thái Sơn
anh nghĩ tôi cần sự cho phép từ anh?
môi hắn ép xuống mạnh hơn. lần này, không phải để thử, mà là để chiếm. anh bám vào tay hắn, nửa run nửa giữ. chân lùi lại va vào mép gạch lạnh buốt.
hắn nghiêng đầu, lưỡi len vào. nụ hôn sâu đến mức kéo theo cả tiếng thở nghèn nghẹt. anh cố nói gì đó, nhưng đã bị cắt giữa chừng.
bàn tay hắn trượt lên cổ áo anh, kéo bung hai cúc áo trên. lớp da dưới cổ lộ ra, ửng đỏ.
Trần Phong Hào
K- không phải bây giờ
Nguyễn Thái Sơn
tôi đã chờ anh cả ngày rồi
anh run rẩy. không biết là vì bị cưỡng hôn, hay vì chính mình đã đáp lại.
Trần Phong Hào
cậu nói không ép...
Nguyễn Thái Sơn
vậy giờ tôi nói thật, tôi đang ép
tiếng cửa vang lên, khe khẽ. không ai kịp nghe
hắn vẫn hôn. anh vẫn lặng. cho đến khi ánh sáng ngoài bếp bị một bóng người cắt ngang.
Hồ Ngọc Kim Anh
...hai người...
giọng cô bật ra, nhỏ, nhưng vỡ. giày cao gót gõ một tiếng xuống sàn, lạnh ngắt.
hắn dừng lại. anh cũng đứng thẳng người, vội kéo áo, lùi một bước. không ai lên tiếng.
cô đứng đó, gương mặt trắng bệch, ánh mắt như bị xé toạc.
tay hắn vẫn còn giữ cổ áo anh chưa buông.
cô nhìn tay. rồi nhìn môi anh. rồi lại nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hồ Ngọc Kim Anh
hoá ra.. là như thế
ánh mắt cô không rơi nước, nhưng lại sắc như dao. và rồi, không để ai nói thêm lời nào, cô quay người, bỏ đi.
tiếng cửa đóng rầm phía sau như một cú quật thẳng vào ngực ba người.
im lặng. ánh mắt hắn vẫn dán lên khoảng cửa vừa khép. tay buông chậm khỏi áo anh. còn anh… thì cúi đầu, không nói lời nào.
Comments
Tōshirō Hitsugaya
Tác giả, bạn thật tuyệt vời! Mong sao tác còn viết những truyện hay như vậy ♡
2025-07-11
0