Chap 2

[ Sáng hôm sau ]
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên. Đức Duy mở mắt, đầu hơi đau vì ngủ không yên suốt đêm. Căn phòng yên ắng đến mức lạ thường, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc và... tiếng bước chân nhè nhẹ từ tầng dưới vọng lên.
Cậu lật chăn, bước ra khỏi phòng. Gió lạnh buổi sớm lùa vào hành lang qua khung cửa kính. Duy mặc thêm áo hoodie, rón rén đi xuống bếp.
Căn bếp sạch bong. Quá sạch, đến mức cậu tưởng như không có ai từng nấu ở đây.
Nhưng...
Quang Anh đang ngồi uống cà phê ở quầy bếp, mặc sơ mi trắng, tóc chưa vuốt keo, mắt vẫn lờ đờ vì thiếu ngủ. Trông... con người hơn mọi ngày.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chào buổi sáng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ // đáp, không nhìn //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu uống cà phê sáng nào cũng đắng thế à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không uống vì vị ngọt hay đắng. Tôi uống để tỉnh
Duy lục tủ lạnh. Trong đó chỉ có nước, một hộp trứng, vài loại đồ Tây cậu chưa từng đụng đến.
Không có mì gói. Không có sữa. Không có gì bình thường!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhà cậu không có đồ ăn sáng bình thường à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không ăn sáng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao cậu không chết luôn đi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// quay qua, nhướng mày nhẹ, tỏ vẻ khó ở //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// nhìn lại, không chút sợ hãi //
Hai người... đối mắt nhau trong vài giây, rồi cả hai cùng quay đi.
Bầu không khí buổi sáng – cứng như đá...
_____
7h20. Cả hai đứng trước cổng trường MH
Duy không ngờ hôm nay lại phải đi học cùng xe với Quang Anh. Xe đen, tài xế riêng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngồi ghế sau, đầu dựa cửa kính //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu định để mọi người biết chúng ta đi chung thật sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Tôi không thích bị soi mói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy ra vào trường mỗi người đi một ngả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Tôi không thích ồn ào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn tớ không thích bị coi là bí mật
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// nhìn Duy qua gương chiếu hậu, ánh mắt lướt nhanh nhưng đầy ý //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy thỏa thuận lại. Trong trường = lạ. Ra khỏi trường = quen. Về nhà = yên lặng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// nhún vai, cười mỉa //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không cần tập làm người yêu, nhưng cậu cũng không cần tập làm máy lạnh đâu
Xe dừng. Duy xuống xe trước, vẫy tay với vài bạn trong lớp như không có gì.Quang Anh bước sau, chẳng ai dám bắt chuyện
Tuy ở chung nhà, nhưng trong trường – họ như hai thế giới không riêng không đụng chạm.
T
U
A
[ Tối Hôm Đó ]
Duy về sớm hơn. Cậu treo cặp, lấy sữa ra khỏi vali (vì tủ lạnh nhà Quang Anh chẳng có gì).Cậu nhìn quanh nhà, rồi… đột nhiên dừng lại trước căn phòng “cấm” hôm qua.
Cánh cửa vẫn khóa. Duy đặt tai vào nghe thử – không có tiếng gì.
“Quái lạ. Căn nhà này yên lặng đến đáng sợ.”
Cậu quay về phòng mình. Nhưng rồi...
Lúc 10 giờ tối, khi Quang Anh đã tắt đèn phòng ngủ, Duy lén mở cửa bước ra.
Từng bước chậm rãi dọc hành lang, không bật đèn.Cậu mang theo một cây kẹp tóc – để mở ổ khóa phòng "bí mật".
Duy quỳ xuống, cố tra kẹp vào khe ổ.Tạch! – tiếng bật nhẹ vang lên.
Cửa mở.
Căn phòng tối om. Chỉ có ánh sáng từ đèn ngủ nhỏ màu cam.
Bên trong không hề có tủ lưu trữ.Thay vào đó là… một bức tường dán kín hình ảnh.
Toàn bộ là ảnh của Quang Anh và… một người con trai khác.
Trong ảnh, cả hai mặc đồng phục cấp hai, nắm tay, ngồi bên nhau trong một công viên. Một vài bức ảnh còn bị rách, mờ, hoặc... bị gạch chéo bằng bút đỏ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Sững người. Tay run.Quay lưng định bước ra... //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi nói cậu không được vào đây
Giọng Quang Anh vang lên phía sau lưng Duy.
Duy quay lại, chạm phải ánh mắt cậu – không phải giận dữ… mà là đau đớn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người trong ảnh là ai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không liên quan đến cậu và cả cái hợp đồng này!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu đang che giấu gì vậy? Một người yêu cũ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ra khỏi phòng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu tớ từ chối thì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ khiến cậu rời khỏi nhà này ngay đêm nay
Duy cắn môi, bước lùi ra khỏi phòng.Cánh cửa bị đóng lại mạnh đến mức làm tấm hình ngoài khung rơi xuống nền gạch.
Trong hình – một chàng trai đeo kính, cười rạng rỡ, tựa đầu vào vai Quang Anh.
Đức Duy không dám hỏi thêm. Nhưng trong đầu cậu, hàng loạt dấu hỏi bắt đầu xuất hiện.
[ Tua – Giữa Đêm ]
Căn phòng chìm vào im lặng. Duy nằm quay mặt vào tường, gối ôm bị cậu siết chặt.
Nhưng… dù đã cố nhắm mắt, cậu vẫn không ngủ được.
Tiếng kim đồng hồ lạch cạch. Gió bên ngoài rít qua khe cửa sổ khẽ khàng, lạnh buốt.
Trong đầu cậu vẫn là hình ảnh những tấm ảnh dán đầy tường...
Ánh mắt của Quang Anh lúc ấy – không phải ánh mắt của một người xa lạ, mà là một người từng tan nát.
Cậu ấy đã yêu rất sâu. Và chắc chắn... đã từng rất đau.
Tiếng bước chân?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Xoay người lại, tim giật bắn //
Quang Anh đang đứng ngay trước cửa phòng cậu, tựa vào khung gỗ. Không gõ. Không lên tiếng. Chỉ... đứng.
Ánh sáng từ hành lang chiếu vào gương mặt cậu ấy – không còn lạnh, mà là mệt mỏi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu cần gì sao? // hỏi Quang Anh Giọng nhỏ dần //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy… sao cậu lại ở đó chứ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không thích ngủ khi người khác biết bí mật của mình!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Im lặng vài giây, ngồi bật dậy, mắt nhìn thẳng vào Quang Anh //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tớ không phải kẻ nhiều chuyện. Nhưng tớ cũng không phải người vô cảm
Không gian ngưng lại...
Một phút sau, Quang Anh quay đi. Nhưng trước khi bước xuống cầu thang, cậu nói vọng lại – lần đầu tiên giọng trầm ấy chậm rãi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người trong ảnh tên Kha. Cậu ấy mất năm lớp 10...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tai nạn xe. Lúc đó tôi cũng đi cùng...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Tim chậm lại một nhịp //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu không cần kể nếu chưa sẵn sàng đâu...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không định kể. Nhưng tôi cũng không muốn cậu tưởng tôi là loại người ai cũng kéo vào rồi vứt bỏ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy cậu đang kéo tớ vào… hay đẩy tôi ra?
Lần này, Quang Anh không trả lời. Cậu biến mất vào bóng tối, để lại Duy ngồi một mình – với câu hỏi chưa lời đáp và trái tim đang đập nhè nhẹ, nhưng khó chịu đến lạ.
...
1h13 sáng. Duy vẫn chưa ngủ. Cậu bật điện thoại lên, mở bản hợp đồng ra xem lại. Tay cậu dừng ở dòng cuối cùng
❝Lưu ý: trong thời gian hợp đồng, hai bên tuyệt đối không được nảy sinh cảm xúc thật. Nếu có – tự chịu hậu quả.❞
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Nhìn dòng chữ ấy hồi lâu.Rồi thì thầm như tự hỏi chính mình //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Cảm xúc thật... thì nguy hiểm tới mức nào hả Quang Anh?”
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play