Chương 2:Búp bê

...
Tịch Vân và anh trai đi ở phía trước, họ cười nói rất vui vẻ. Tôi cảm thấy mình là người dư thừa ở đây.
Tầm nhìn của tôi đã ổn lại, tôi cố bước thật nhanh để theo kịp hai người.
Bỗng có một giọng nói trẻ con vang lên.
Lâm Nhi
Lâm Nhi
C...chú...oi
Lâm Nhi, đứa cháu gái đáng yêu của tôi, chạy đến ôm lấy chân tôi.
Cả hai người đang đi trước đều đột ngột quay lại.
Lâm Trí
Lâm Trí
Ôi, bảo bối của ba sao không ôm ba mà lại ôm chú thế kia
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Hì hì, chú!
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Chú đây
Tôi cúi xuống ẵm cô bé lên.
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Chú! Chú...
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Ừm
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Búp bê!
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Sao nào?
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Chú!! Búp bê!!
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Hả?
Tôi không hiểu Lâm Nhi đang muốn diễn đạt cái gì. Giọng cô bé hơi ngọng nên tôi không nghe ra.
Lâm Trí
Lâm Trí
Con bé nói em giống con búp bê anh mới tặng con bé đấy
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
À ha
Trần Tịch Vân
Trần Tịch Vân
Hừm, cái mặt này trông cũng giống búp bê thật
Tịch Vân đã đến trước mặt tôi từ lúc nào không hay. Anh đưa tay nâng mặt tôi lên để nhìn.
Mặt tôi nóng bừng, tôi cố tránh tay anh ấy.
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Búp bê, màu đỏ
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
K,không
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Chú không có đỏ
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Chú đỏ
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Không có mà...Tiểu Nhi ngoan, chú chơi với cháu
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Búp bê
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Xem búp bê!
Lâm Trí
Lâm Trí
Hai người chơi với con bé một lát nhé, tôi đi sắp xếp vài thứ
Dứt lời, anh tôi liền rời đi.
Trần Tịch Vân
Trần Tịch Vân
Được rồi, đi xem búp bê chứ gì
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Xem búp bê, yay
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Tiểu Nhi ngồi yên nhé, cháu mà vùng vẫy là cả chú lẫn cháu đều ngã đấy
Tôi ẵm con bé mới một lúc mà đã mỏi cả tay. Liền quay sang cầu cứu Tịch Vân nhưng anh vờ như không thấy.
Mãi cho tới khi tôi lên tiếng.
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Anh ơi
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Em mệt
Trần Tịch Vân
Trần Tịch Vân
...
Trần Tịch Vân
Trần Tịch Vân
Đưa đây
Tôi chuyền đứa nhỏ trên tay sang bên Tịch Vân.
Trần Tịch Vân
Trần Tịch Vân
Đến cả đứa nhóc cũng không bế được
Trần Tịch Vân
Trần Tịch Vân
Rốt cuộc là em yếu tới đâu vậy
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Em không biết đâu...
Anh đi bên cạnh tôi, trên tay ôm Lâm Nhi.
Trần Tịch Vân
Trần Tịch Vân
Con bé đáng yêu thật
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Em cũng thấy vậy
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Chú //Vươn tay//
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Bé con muốn chú bế sao?
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Vâng!
Trần Tịch Vân
Trần Tịch Vân
Chú Khả Dương của con ốm yếu lắm, không bế nổi con lâu đâu
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Hic...chú
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Nào, nào Tiểu Nhi ngoan
Tôi xoa má cô bé, cúi xuống hôn nhẹ lên chiếc má phúng phính.
Lâm Nhi
Lâm Nhi
Trần Tịch Vân
Trần Tịch Vân
Em thích trẻ con à?
Lâm Khả Dương
Lâm Khả Dương
Chúng dễ thương mà
Trần Tịch Vân
Trần Tịch Vân
__________
Hết chương 2
Hot

Comments

𝚠𝚒𝚗𝚍𝚢𝚎𝚎𝚗💤 〈𝚎𝚎𝚌𝚑〉

𝚠𝚒𝚗𝚍𝚢𝚎𝚎𝚗💤 〈𝚎𝚎𝚌𝚑〉

hỏi làm gì tính đẻ 1 đứa à=))

2025-06-25

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play