#2: Hình bóng giữa trận tuần tra

Trời đã về chiều, mây đùn thành những cụm dày xám xịt phía rặng núi xa. Cánh rừng sau chợ là nơi giao tranh dữ dội cách đây không lâu, giờ im lìm nhưng vẫn nặng mùi khét và tàn tro. Nguyễn Quang Anh cùng trung đội đang tuần tra ven rừng, lặng lẽ từng bước dẫm trên đất sũng bùn.
Anh đi đầu đội hình, tay siết khẩu súng trường kiểu cũ, ánh mắt sắc lẹm đảo quanh. Nhưng chỉ mình anh biết, lòng mình chẳng toàn tập trung vào nhiệm vụ.
Không hiểu sao... suốt từ lúc rời chợ, hình ảnh cậu trai nhỏ tên Duy cứ hiện lên trong tâm trí anh – ánh mắt cậu, dáng người lom khom thu nhặt những chai nước mắm vỡ, và cả nụ cười gượng gạo khi cậu nói “Cảm ơn… anh”.
Nguyễn Quang Anh là lính. Một người lính như bao người lính. Anh đã chứng kiến bao sinh ly tử biệt, từng vác xác đồng đội trên vai, từng lăn lê trong đạn lửa, từng không khóc nổi khi chính tay khâm liệm cho thằng em kết nghĩa. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều tháng sống như một cái xác biết đi, anh thấy tim mình đập… khác đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Cậu ta còn rất trẻ… chắc chưa từng rời khỏi thị trấn này.*
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Cặp mắt ấy… trong như mặt hồ lúc không gió, nhưng lại giấu nhiều điều hơn người ta tưởng.*
Một nhành cây quét qua mặt, kéo anh về thực tại. Quang Anh giơ tay ra hiệu dừng lại. Phía trước có tiếng động nhẹ. Đơn vị nhanh chóng dàn hàng, lên tư thế sẵn sàng. Nhưng chỉ là một đàn chim vỗ cánh bay lên từ đám lá rụng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có gì.
Anh thở ra, lòng lại lạc về một nơi khác.
Hôm nay, Quang Anh vốn chỉ định ghé chợ mua thuốc lào cho ông đội trưởng – một cái cớ đơn giản, không ngờ khiến anh gặp Hoàng Đức Duy. Cậu gầy gò, nhưng không yếu ớt. Khó nghèo, nhưng không hèn mọn. Đó là loại người khiến Quang Anh thấy yên lòng… nhưng cũng thấy xót xa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mình đã viết mảnh giấy để lại… không biết cậu ấy có đọc không? Cậu có sợ không? Có nghĩ mình là kẻ lạ mặt đáng nghi không?
Một ý nghĩ thoáng qua khiến anh cười nhẹ – nụ cười mà đồng đội chưa từng thấy ở anh suốt bao tháng qua.
NVP:
NVP:
Đồng đội 1: Ủa Quang Anh của tui biết cười rồi kìa
NVP:
NVP:
Đồng đội 2: Tui tưởng ổng mất cơ mặt rồi chớ//trêu//
Anh không đáp, chỉ khẽ nhếch môi. Không ai biết, trong lòng anh đang mong từng phút từng giây trôi nhanh, để được quay lại chợ. Quay lại cái góc nhỏ ấy… nơi có người con trai khiến cả chiến tranh cũng như dịu lại trong mắt anh.
Chập tối, đoàn tuần tra trở về căn cứ. Cơn mưa nhẹ rả rích bắt đầu rơi, ướt áo anh, nhưng không làm nguội được ý nghĩ trong lòng.
"Duy…" – Cái tên như tự vang lên trong tâm trí anh, như một khúc nhạc dịu dàng giữa tiếng súng đại bác ngoài xa.
______
Shiin🐻🐻
Shiin🐻🐻
Mấy bấy bì nghĩ mới chap 2 mà đã vậy thì 2 người sẽ nhanh tới với nhau đúng khum
Shiin🐻🐻
Shiin🐻🐻
Nghĩ sao vại
Shiin🐻🐻
Shiin🐻🐻
Sốp đâu có dễ vậy =)))
Shiin🐻🐻
Shiin🐻🐻
Phải đi qua giông bao bão tố mưới tới với nhau được chứ=)
Shiin🐻🐻
Shiin🐻🐻
Hehe

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play