[The Impossible Heir]_"Kẻ Kế Thừa Và Kẻ Phản Bội.."
[CHƯƠNG 2:"Chúng ta từng là một.."]
Tae-oh bị kéo ra khỏi phòng.
Người của hội đồng quản trị đi theo sau như lũ chó săn lượn quanh mùi máu. Nhưng anh không quay đầu. Không dám nhìn lại người đàn ông vừa nói câu:
“Cút đi. Trước khi tao giết mày. Hoặc… yêu mày lần nữa.”
Trong thang máy. Tae-oh gục đầu, siết chặt tay.
Từng câu từng chữ kia như còn vương trong lồng ngực anh, vừa nhức vừa cháy.
Tae-oh bật cười trong cổ họng. Một âm thanh đau đến buồn cười.
Cảnh chuyển. Một tháng sau.
Tae-oh không còn làm trong Kangoh nữa. Tin đồn lan khắp giới tài chính — “người trợ lý đáng sợ nhất bị gạch tên sau một đêm.”
In-ha thì ngồi trên ghế chủ tịch mới. Lạnh lùng hơn, im lặng hơn, và cô đơn hơn.
Không ai biết rằng, vào đúng 2 giờ sáng mỗi đêm, In-ha vẫn ra ban công tầng thượng, tựa tay vào lan can…
…và dưới ánh đèn mờ, hắn nhìn chỗ Tae-oh từng đứng. Ánh mắt không còn giận, chỉ còn trống rỗng.
Một buổi tối, trước nhà In-ha. Trời mưa.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Một người đàn ông ướt sũng đứng đó. Không nói gì, chỉ đưa cho In-ha một tập tài liệu.
𝐇𝐚𝐧 𝐓𝐚𝐞-𝐨𝐡
“Mày quên điều khoản này.”
Giọng anh trầm, mắt mờ trong mưa
𝐇𝐚𝐧 𝐓𝐚𝐞-𝐨𝐡
“Nếu không ký, cổ phần Kangoh sẽ bị chia tách.”
In-ha không nhìn tài liệu. Chỉ nhìn con người trước mặt mình.
𝐊𝐚𝐧𝐠 𝐈𝐧-𝐡𝐚
“Một tháng không gặp, thứ đầu tiên mày đưa tao là một bản hợp đồng?”
𝐇𝐚𝐧 𝐓𝐚𝐞-𝐨𝐡
“Tao chỉ là thư ký cũ. Đến để hoàn tất nghĩa vụ.”
In-ha cười. Nhếch môi như chế giễu.
𝐊𝐚𝐧𝐠 𝐈𝐧-𝐡𝐚
“Mày thật sự… không còn gì để nói với tao à?”
Tiếng mưa rơi lách tách giữa họ. Cách nhau chỉ vài bước. Nhưng lại như một đại dương.
𝐇𝐚𝐧 𝐓𝐚𝐞-𝐨𝐡
“Nếu tao mở miệng… tao sợ mình sẽ không thể quay lưng đi lần nữa.”
Tim In-ha nhói lên như bị đấm thẳng vào.
Không còn là hận. Là tình yêu cũ đang cố gào thét trong một thể xác kiệt quệ vì lý trí.
𝐇𝐚𝐧 𝐓𝐚𝐞-𝐨𝐡
“Tao nhớ mày, In-ha.”
Nhưng chính nó khiến In-ha khựng lại.
Và cũng khiến hắn nói ra một câu mà chính bản thân cũng không ngờ sẽ thốt lên nữa trong đời:
𝐊𝐚𝐧𝐠 𝐈𝐧-𝐡𝐚
“Vào nhà đi. Tao ướt rồi.”
Nhìn In-ha. Mắt họ chạm nhau.
Và lần đầu tiên sau tất cả… không còn vách ngăn.
Comments