[ RhyCap ] Chàng Trai Bất Tử..!?
Chap 3 : Lá Thư Cuối Cùng
Ngày đầu tiên không có Quang Anh ở bên , căn phòng bỗng trở nên trống rỗng lạ thường. Đức Duy ngồi một mình trên ghế sofa , tay cầm điện thoại , nhìn dòng tin nhắn cuối cùng của người yêu.
Quang Anh
💬 Anh đi công tác vài hôm , nhớ giữ sức khỏe nhé , nhóc con.
Duy cười nhẹ , lòng hơi bồn chồn. Dù Quang Anh vẫn hay trêu chọc gọi cậu là "nhóc con" , nhưng lần này lại khiến Duy thấy... kỳ lạ. Như thể đó là một lời tạm biệt chứ không đơn giản là dặn dò.
Bên kia thành phố , trong căn phòng bệnh màu trắng lạnh lẽo , Quang Anh đang được bác sĩ dặn dò kỹ lưỡng trước ca phẫu thuật. Ánh đèn rọi sáng lên gương mặt cậu - gầy đi nhiều , những vẫn giữ vẻ bình thản thường ngày.
Bác sĩ
Chúng tôi sẽ làm hết sức có thể. Nhưng xin nhắc lại , chỉ có 10% cơ hội. //giọng trầm thấp//
Quang Anh khẽ gật đầu. Không phải vì cậu không sợ chết , mà là... cậu sợ Duy sẽ đau hơn khi biết sớm.
Buổi tối , trước khi bước vào đợt kiểm tra cuối cùng , Quang Anh viết một bức thư tay cuối cùng dành cho người cậu yêu.
" Gửi Đức Duy - người anh yêu nhất trên thế gian này..."
Mỗi con chữ rơi xuống trang giấy như một nhát cắt trong tim.
"Khi em đọc được bức thư này , có lẽ anh đã không còn ở cạnh em nữa. Đừng trách anh... Đừng oán giận vì sao anh lại giấu em... Bởi anh không đủ can đảm để thấy em đau."
Quang Anh hít sâu , nhưng hơi thở cũng trở nên nặng nề. Đôi môi mím chặt , run rẩy , như thể từng lời sắp viết ra đều xé nát trái tim anh.
"Anh phát hiện khối u trong não từ một năm trước. Ban đầu , anh nghĩ anh có thể chịu đựng , có thể vượt qua. Nhưng càng lúc , cơn đau càng trở nên dữ dội. Có những đêm anh tỉnh giấc giữa chừng , mắt hoa lên , đầu như muốn nổ tung , nhưng anh vẫn có cười với em vào sáng hôm sau."
Nét chữ run run , mực nhòe đi vì nước mắt thấm xuống trang giấy.
" Anh yêu em , Duy à... Yêu hơn bất cứ điều gì trên cõi đời này. Nhưng anh ích kỷ... Vì sợ em đau , anh lại chọn cách khiến em tổn thương hơn. Em có giận anh không?"
Một giọt nước mắt rơi lên bức thư , hòa cùng vết mực đen.
" Anh đã mơ... rất nhiều lần... về một đám cưới giản dị. Em mặc sơ mi trắng , anh mặc vest đen , cả hai cùng nắm tay bước trên con đường đầy ánh nắng. Nhưng anh không đủ thời gian nữa rồi."
" Ngày mai , anh sẽ vào ca mổ mà không có em bên cạnh. Anh không muốn em chứng kiến nếu... nếu ca phẫu thuật thất bại. Anh muốn trong lòng em , anh luôn là người mạnh mẽ , là chàng trai có thể bảo vệ em suốt đời - dù anh biết mình không thể nữa."
Anh dừng lại. Nhìn ra cửa sổ , mưa vẫn rơi , ánh đèn đường vàng vọt phản chiếu qua tấm kính ướt.
" Nếu phép màu xảy ra... nếu anh tỉnh lại... anh sẽ chạy đến ôm em thật chặt , nói rằng anh yêu em đến nhường nào. Còn nếu... nếu anh không thể... xin hãy sống thay phần anh. Hãy cười , hãy yêu , hãy mạnh mẽ - như chính con người em từ trước đến giờ."
" Và nếu có một thế giới khác , nếu linh hồn anh còn tồn tại... anh nguyện được ở bên em , dù chỉ là trong giấc mơ."
" Mãi mãi là người yêu em - Quang Anh."
Anh gấp bức thư lại , đặt trong phong bì , viết tên " Đức Duy " lên trên , kèm theo một dòng nhỏ : " Chỉ mở nếu anh không quay về."
Một y tá bước vào , nhẹ nhàng.
Y Tá
Anh Quang Anh , bác sĩ chuẩn bị đưa anh vào phòng tiền phẫu thuật.
Anh gật đầu. Tay chạm nhẹ lên phong bì , khẽ đặt vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Quang Anh
Em sẽ đọc nó đúng không...?
Quang Anh
Nhưng hy vọng... em không bao giờ phải mở nó.
T/g aka Vk Quang Hùng
Hé lu
T/g aka Vk Quang Hùng
Xin lỗi vì mấy nay không ra chap nha
T/g aka Vk Quang Hùng
Tại mấy nay tui đi học thêm kín tuần lun á
T/g aka Vk Quang Hùng
mệt muốn xỉu lun á trời
T/g aka Vk Quang Hùng
Thôi bye nha.
Comments