[BLUE LOCK] "BIỂN CỦA TÔI!"
Chương 2
Itoshi Rin(lúc nhỏ)
Đúng vậy
Itoshi Rin(lúc nhỏ)
Vui lắm luôn
No Name
Nhường đại ca,em xin khước từ
Nó nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên đưa tay ra
Tay nó có ngấn,mũm mĩm và trắng trẻo,y như một tiểu thịt tươi.
Itoshi Rin(lúc nhỏ)
Làm bạn đi!
Tôi hơi ngớ người trước yêu cầu của nó,nhưng tôi vẫn vui vẻ bắt lấy tay nó.
No Name
Từ giờ hãy làm bạn tốt nhé!
Tôi và nó vui vẻ nắm tay nhau đi khắp con phố
Nó trầm ngâm một lúc rồi buông tay tôi
Itoshi Rin(lúc nhỏ)
Tối mất rồi
Itoshi Rin(lúc nhỏ)
Nii_chan đang đợi
Itoshi Rin(lúc nhỏ)
Tớ về nha
Tôi nhìn nó hơi ngạc nhiên
Một đứa phá phách nghịch ngợm như nó lại là một đứa kỉ luật,có giờ giấc nghiêm chỉnh...không như tôi,phá không ra phá...ngoan không ra ngoan,nhiều lần khiến bố mẹ tôi day trán,trằn trọc suy nghĩ về tôi.
Tôi vẫy tay với nó,nó vui vẻ chạy đi
Tôi vẫn thấy có chút tự ái khi đứng trước mặt nó.
Tôi bước đi trên con đường quen thuộc,là con đường dẫn đến ngõ nhà tôi
Một con ngõ nhỏ có người đang đợi
Bà tôi đứng đó với nụ cười ấm áp
Nhìn thấy bà tôi cố tỏ ra lạnh lùng mà kìm nén những bước chân đang cố bước nhanh về phía bà
Nhưng suy cho cùng tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi..không gắng gượng nữa mà nhanh chóng chạy về phía bà,lao thẳng vào vòng tay của bà với một cái ôm ấm áp.
No Name
Bà ơi...con nhớ bà lắm..
Bà Ngoại
Cháu ngoan của bà
Bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi,như thể bà vừa an ủi lại vừa vỗ về tâm hồn trẻ con của tôi
Nói đi nói lại,tôi cũng chỉ là một đứa trẻ
Tôi rất ngoan khi ở với bà
Nhưng lại rất phá phách khi ở với bố mẹ
Đơn giản thôi,khi ở với bà tình yêu thương của bà luôn đầy ắp cho tôi,còn khi ở với bố mẹ họ ngày đêm vùi đầu vào công việc nhưng lại quên đi việc yêu thương tôi,tôi phá phách như vậy cũng chỉ mong muốn có được sự chú ý từ họ,sự quan tâm tôi luôn khao khát
Tôi luôn muốn được ở lại căn nhà của bà,một căn nhà ấm cúng luôn ngập tràn cảm giác ấm áp,yêu thương...còn căn nhà của bố mẹ tôi lạnh lẽo đến nổi ma quỷ còn không dám trú ngụ nói gì đến một con nhóc 5 tuổi như tôi.
Bà và tôi cùng về nhà của bố mẹ tôi,tuy lạnh lẽo nhưng nó được sưởi ấm phần nào nhờ bà tôi.
Đó là bữa ăn tôi luôn muốn,là đêm tôi ngủ rất ngon,là thứ đứa trẻ nào cũng khao khát
Bà kể truyện cổ tích cho tôi nghe.
Tôi dần thiếp đi trong vòng tay của bà
Bà Ngoại
Đứa cháu tội nghiệp của ta..
Sáng hôm sau tôi thức dậy thì thấy bản thân nằm trên chiếc giường quen thuộc...nhưng bà tôi đã về quê..
Mẹ tôi chỉ để lại một tờ ghi chú trên bàn và tiền ăn một ngày của tôi.
No Name
Đem đi nạp Phi phai
No Name
Hoặc donate cho anh Đạt vali
No Name
Mà thôi để ăn còn ngon hơn
Tôi bước ra đường,duỗi tay vài cái rồi bước đến quán mì Ramen gần nhà tôi
Có thể coi tôi là khách quen của quán
Chỉ cần tôi ngồi vào bàn chủ quán đã bưng một tô Ramen đặt lên bàn chỗ tôi đang ngồi.
nó phình ra như một chiếc bụng sữa
Tôi trả tiền cho chủ quán
Sau đó tôi bước ra công viên chơi,tôi ngồi trên một chiếc ghế đá,tôi không thể cử động vì chiếc bụng no căng đang phản đối sự vận động của tôi.
simp lỏ trai 8 múi
Chill nửa đêm
Comments