[Rhycap] Chọc Nhầm Diêm Vương!
#3 Ngẹt thở như địa ngục
Ngày hôm sau, hay đúng hơn là… buổi “đốt đèn” hôm sau, vì âm phủ vốn không có khái niệm ngày đêm, Duy vẫn lê thân qua khu hồ máu để điểm danh.
Lũ quỷ cấp trung đứng thành hàng, mặt mày thẫn thờ như mấy bức tượng vỡ.
Quản quỷ hò hét inh ỏi:
Quản quỷ
Trật tự! Ai là người ném đầu lâu ra sân phơi? Hả? Là ai?!
Không ai trả lời.
Một cái đầu lâu với đôi mắt lồi to tướng vẫn lăn qua lăn lại trên nền đá đen, như trêu ngươi.
Duy thì chẳng quan tâm, hắn mải nhìn mấy vệt máu khô bám trên chân, nghĩ xem hôm nay phải dỗ bao nhiêu hồn trẻ khóc nhè.
Đức Duy
“lại y chang hôm qua”
An xuất hiện sau lưng, vẫn với cây kẹo hồ lô, lần này thêm một túi đá viên trong tay.
Thành An
Ê, có muốn ăn đá lạnh không? Tao vừa ngâm ở suối âm hồn, mát tận óc luôn
Đức Duy
Mày bị điên à? Ăn cái đó lạnh đến rụng răng//lườm//
Thành An
Ờ, thì vui thôi mà//cười hề hề, nhét viên đá vào miệng rôm rốp//
Đức Duy
//chịu thua, gục đầu xuống vai bạn//
Thành An
Lại phát bệnh chán đời hả?
Đức Duy
Không. Bệnh chán âm phủ
Thành An
Ờ, cũng same same
Hai đứa dựa vào nhau ngồi thừ trong góc.
Duy cảm giác đầu óc mình cứ như đang thối rữa, mỗi ngày lặp đi lặp lại đúng một kịch bản: điểm danh, chia việc, canh giữ, nghe khóc, rồi về phòng nằm dài.
Thành An
Này, hôm nay Diêm Vương đi tuần thêm đó//chọt khuỷu tay Duy//
Đức Duy
Hả? Ổng đi tuần hoài không mệt hẩ
Thành An
Ổng có mệt đâu, ổng là Diêm Vương mà
Duy thở dài, kéo vạt áo che mặt.
Hắn không ghét Minh Quân, nhưng sợ. Sợ cái uy quyền, sợ cái khí lạnh ngập người của vị đứng đầu cõi chết.
Dù Minh Quân chẳng mấy khi để mắt đến đám ác quỷ cấp trung, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện, không khí sẽ đóng băng ngay lập tức.
Đức Duy
Mày biết không, nếu ổng mà nổi hứng xóa sạch lũ quỷ tụi mình thì cũng chẳng ai ngăn nổi//lầm bầm//
Thành An
Chuẩn. Ổng mà điên lên là hết đường sống
Đức Duy
Ờ. Cho nên đừng chọc ổng
Thành An
Ai rảnh đi chọc Diêm Vương
Hai đứa nhìn nhau rồi cười khẽ.
Bỗng dưng An ngó quanh, hạ giọng thì thầm
Thành An
Ủa mà sao hôm nay chưa thấy Hùng gọi gì hết trơn vậy ta?
Thành An
Không, tao lo… Hùng hay ghen mù quáng, sợ ổng tưởng tao đi tán mày
Đức Duy
Đm mày đừng có nói vậy//quát nhỏ, mặt đỏ rõ rệt//
Duy giơ chân đạp một phát, An lăn qua bên, kẹo hồ lô rớt cái bộp xuống đất, dính máu be bét.
Hai đứa lại nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười sằng sặc.
Xa xa, tiếng gió khô gào rít qua hành lang đá, những chiếc lồng sắt nhốt hồn bị đung đưa kẽo kẹt nghe như tiếng ai oán, nhưng đối với bọn Duy đã quá quen thuộc — chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Đức Duy
“Nếu cứ như vầy hoài… chắc tao chết vì buồn trước khi chết vì phạt.”//ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần đá xám xịt//
Hắn đâu ngờ, chỉ ít lâu nữa, An sẽ mang tới cho hắn một lời đề nghị đủ khiến cả địa ngục chao đảo — nhưng đó là chuyện của chương sau.
Comments
Su
trông 1 đứa đã thấy nhức đầu r
2025-06-28
1
erii.
=))
2025-06-28
2