《Xuyên Không》Tùy Tiện Cứu Rỗi
Chương 2:Chết
Phát biểu xong, Lâm Tử Dạ định bụng sẽ trở về phòng đánh một giấc nhưng đột nhiên bị gọi lại bắt chuyện.
Lâm Tử Dạ
À, chào giám đốc Châu nhé
Nhân vật phụ
Bây giờ nhìn cậu thật phong độ, chả là...con gái nhỏ nhà tôi cũng trạc tuổi cậu
Nhân vật phụ
Cậu nói chuyện với nó một chút được không?
Nhân vật phụ
Biết đâu lại hợp nhau
Phía sau người đàn ông trung niên có một cô con gái nhỏ nhắn.
Cô gái kia ngại ngùng bước ra dơ tay chào cậu.
Châu Tuyết
Ah...ưm chào cậu Lâm, tôi là Châu Tuyết
Người đàn ông kia lại sốt ruột đẩy cô lại gần cậu, sau đó ông ta rời đi.
Nhân vật phụ
Xin phép cậu, tôi phải đi xử lý chút việc
Châu Tuyết thấy bố bỏ mình lại một mình cùng Lâm Tử Dạ thì thoáng ngại ngùng.
Châu Tuyết
N,ngại quá...bố tôi cứ...cứ như thế mãi...
Lâm Tử Dạ nhận ra ý đồ của ông ta từ lâu, cậu chỉ khẽ cười.
Lâm Tử Dạ
Trong giới này ai cũng như vậy mà, cô cũng không cần ngại ngùng đâu
Châu Tuyết
Nhưng...nhưng mà...chuyện này có hơi khó xử
Lâm Tử Dạ
Không sao, cô uống chút nước không?
Rồi cậu đi lấy lại hai cốc nước, đưa cho cô một cốc.
Châu Tuyết
Cảm ơn cậu //Mỉm cười//
Thế rồi cậu và cô nói chuyện vài câu.
Châu Tuyết
Trong này hơi ngột ngạt nhỉ...//Ấp úng//
Châu Tuyết
Ừm...cậu có muốn ra ngoài ban công nói chuyện không?
Châu Tuyết mở lời, cô đã nói vậy mà cậu còn từ chối thì không phải phép lắm nên quyết định theo lời cô ra ngoài ban công.
Châu Tuyết
Hưm, ở đây có gió mát thật
Lâm Tử Dạ
*Bây giờ nhìn cô ta chẳng còn vẻ ngại ngùng ban nãy nữa*
Lâm Tử Dạ
*Mình lại có linh cảm không lành*
Ánh mắt của cậu dán chặt trên người Châu Tuyết, nhìn từng hành động của cô.
Cảm nhận được ánh mắt đó, cô quay lại.
Châu Tuyết
Sao thế? Cậu Lâm có chuyện gì muốn nói với tôi hả?
Châu Tuyết
Vậy à...còn tôi thì có
Châu Tuyết
Thật ra tôi cũng không có thù oán gì với cậu đâu
Châu Tuyết
Nhưng mà...đều tại cậu quá hoàn hảo nên sẽ có nhiều người nhắm vào
Châu Tuyết
Tôi cũng vậy đấy
Cô nhìn Lâm Tử Dạ với ánh mắt đầy ý cười, đôi môi cô cong lên.
Đến bây giờ cuối cùng cậu cũng hiểu cô gái này muốn gì.
Châu Tuyết
Một người trong gia tộc
Lâm Tử Dạ nhìn quanh, cố tìm ra sơ hở để chạy trốn.
Lâm Tử Dạ
*Chắc chắn cô ta không chỉ hành động một mình*
Lâm Tử Dạ
*Đều tại mình chủ quan quá rồi*
Với một người có gia thế như cậu, việc bị nhắm tới không phải là ít.
Lâm Tử Dạ đã dần quen với việc này. Nhưng không ngờ ngay cả sinh nhật của mình cũng phải rơi vào tình huống này.
Châu Tuyết
Không chạy được đâu
Một tiếng súng vang lên, trúng ngay tim cậu.
Lâm Tử Dạ
Hự...//Ôm ngực//
Lâm Tử Dạ
*Bắn tỉa? Ở đâu vậy chứ?*
Dù đã bị bắn nhưng cậu nhanh chóng ngồi xuống đất để tránh tầm nhìn.
Châu Tuyết
Đáng sợ quá //Ôm tai//
Châu Tuyết
Tiếng súng to thật
Bên trong không thể nghe được vì cách âm nhưng chuyện thiếu gia đột nhiên biến mất khỏi sảnh đã khiến nhiều người nghi ngờ.
Nhân vật phụ
1:Mau đi tìm thiếu gia đi
Nhân vật phụ
2: Tôi đã tìm trên phòng cậu ấy rồi, không có ai cả
Nhân vật phụ
1: Chết thật...cậu đi đâu vào lúc này chứ
Châu Tuyết
Bây giờ bên trong hẳn đã phát hiện ra điều không đúng rồi
Lâm Tử Dạ
Cô...cô được ai thuê?
Châu Tuyết
Anh họ đáng kính của cậu đó
Cậu cười khổ, sau đó nhìn xuống lòng bàn tay đẫm máu của mình.
Lâm Tử Dạ
*Mình đang dần mất ý thức rồi...Máu chảy nhiều quá...đau nữa*
Lâm Tử Dạ
*Chết ngay ngày sinh nhật...vậy đến lúc giỗ thì có tổ chức sinh nhật cho mình không nhỉ?*
Lâm Tử Dạ
*Chắc là không rồi...chết là hết mà*
Khoảng gần 3 phút sau, Lâm Tử Dạ không còn dấu hiệu của sự sống nữa.
Nhân vật phụ
Hửm? Sao ban công lại bị khoá thế này?
Nhân vật phụ
Này! Có ai ở ngoài đó không?
Nhân vật phụ
Á!!!Có người chết
Châu Tuyết được một người nào đó chở đi trước đó. Sau khi chết khoảng vài phút, có người ra ban công hút thuốc mới nhìn thấy xác của cậu.
Comments
Royal•Cowfly🐧🐧🐧
hónggggggg
2025-06-29
1
𝚠𝚒𝚗𝚍𝚢𝚎𝚎𝚗💤
lạc quan s1 truyện :))
2025-06-28
6