Sấm chớp vang rền phía xa , làm cả biệt thự Trần gia trở nên lạnh lẽo hơn thường ngày . Không ai đi qua hành lang , lính canh ngoài sân cx ít hẳn . Trong không khí là một thứ mùi gì đó rất khẽ nhưng khiến lòng người khó chịu
Tuấn minh ngồi trong phòng đang đọc sách nhưng mắt cứ nhìn về ô cửa kính đối diện . Cậu đang nghĩ đến vệt đỏ lúc sáng , vết máu mờ dưới gấu áo của anh
trần tuấn minh ( em )
" chắc là mik nhìn nhầm ,
hoặc ... Anh bị thương ?
không thể nào ..."
Cậu lắc đầu . Nhưng ko nỗi băn khoăn trong lòng vẫn đeo bám , như sợi dây vô hình siết dần
7 giờ tối , bữa ăn đc dọn lên . Nhưng chỉ có một mình minh ngồi ăn
Trần dịch hằng chx về
trần tuấn minh ( em )
Anh mik lại đi công việc rồi / lẩm bẩm , gắp một miếng trứng , nhai mà ko thấy vị
Thế giới của anh trai cậu chx bao giờ hiểu và anh trai cx ko muốn cậy hiểu
Minh từng thấy anh ngồi trong thư phòng giữa đêm , ánh sáng từ laptop chiếu lên mặt lạnh như tượng . Có lần . Cậu lỡ vào . Và chỉ cần một ánh mắt của anh cậu đã vội đóng cửa lui ra
trần tuấn minh ( em )
" anh ko giống ng bình thg nhưng anh ấy lại là người duy nhất yêu thương mik "
Khoảng 9h tối , trời vẫn chưa tạnh mưa . Minh đi qua thư phòng , thấy cửa hé nhẹ . Lần này , cậu ko bước vào chỉ dừng trc ngưỡng
Trong phòng , ánh đèn vàng mờ hắt lên ng trần dịch hằng vẫn là áo sơ mi , nhưng lần này anh khoác thêm áo khoác dài màu xám tro . Tay lau súng
trần tuấn minh ( em )
" đúng là một khẩu súng tht "
Minh đứng chết lặng . Một tia chớp loé lên cửa kính , chiếu rõ cảnh anh cầm khẩu súng , tay ko đeo găng tay , lau tỉ mỉ từng góc kim loại
trần tuấn minh ( em )
" súng ..... Máu.... và anh "
Tay minh run nhẹ . Cậu lùi lại một bước vô tình đạp trúng sàn gỗ , phát ra âm thanh nhỏ
Bên trong , dịch hằng ngẩng đầu
ánh mắt chạm nhau kẽ qua cửa mỏng
trần dịch hằng ( anh )
Minh?❄️
Giọng anh không lớn , nhưng cx đủ để khiến cậu giật mik
đêm đó , cậu ko ngủ đc
Trong lòng là hỗn độn : sợ hãi , nghi ngờ ... Và cả nỗi đau âm ỉ . Vì cậu bt , từng giây phút đó trở đi anh cậu ko còn là ng bình thường nx
Nhưng...ngay khi mắt sắp nhắm lại trong cơn mưa chập chờn, có tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên
Cốc... Cốc...
trần dịch hằng ( anh )
Minh.anh vào được không ?❄️
Là dịch hằng
Cậu chần chừ . Nhưng rồi cách cửa cx mở . Anh bước vào , trong tay là ly sữa nóng
trần dịch hằng ( anh )
Anh nghĩ....em khó ngủ❄️
trần tuấn minh ( em )
Anh...anh... / mở miệng + muốn hỏi nhưng rồi nghẹn lại /
trần dịch hằng ( anh )
Uống đi . Rồi anh sẽ trả lời ❄️
minh nhận lay ly sữa trên ray anh . Tay vẫn run , nhưng cậu uống vì đó là ly sữa duy nhất ấm trong căn nhà này
Dịch hằng ngồi xuống cạnh cậu , lặng lẽ . Một lúc sau , anh mới lên tiếng :
trần dịch hằng ( anh )
Em có quyền sợ anh ❄️
trần dịch hằng ( anh )
Anh không làm nghề sách sẽ như bao nghề , nghề này rất nguy hiểm . Và thế giới của anh ....bẩn . Nhưng...❄️
trần dịch hằng ( anh )
Minh, đừng rời khỏi anh . Dù em bt tất cả . đừng rời khỏi anh ❄️
Dưới ánh đèn vàng nhạt , sẽ có một ng lau súng bằng tay dính máu ....
Và có một ng uống sữa bằng đôi mắt đang muốn khóc
con t/g ( phu nhân trần tổng ;)) )
Oke cx cx tạm tạm đc đi ha
con t/g ( phu nhân trần tổng ;)) )
Dạ tui xin phép đi ngủ , bà đây chỉ đc ngủ 5 tiếng thoi
Comments