Hùm cho tôi cái ly này đi nhớ đừng ngọt nhiều nhe chị
Dạ vậy còn anh
Đặng Hoàng Yến
Ngập ngừng//chỉ tay vào ly cà phê đen//
Dạ vâng anh có yêu cầu gì nữa không ạ
Đặng Hoàng Yến
//lất đầu//
Dạ vâng anh chị ra ghế ngồi giúp em nhe
Vương Tuyết Nhi
Dạ vâng em cảm ơn//nắm tay Yến đi//
Đặng Hoàng Yến
//giật mình nhưng vẫn đi theo//
Tới bàn
Vương Tuyết Nhi
Này em mau ngồi đi //cười vui vẻ //
Đặng Hoàng Yến
//cậu gật đầu nhìn mãi vào tay bừa mới được cô nắm cậu nhìn mãi và vó chút lưu luyến//
Nhân viên: dạ nước hai người đay em cảm ơn
Vương Tuyết Nhi
Vâng cảm ơn chị
Vương Tuyết Nhi
//cầm cà phê đen đưa cho Yến nào cậu nhóc mau uống đi sao cứ ngẩn ngơ vậy// //cười khúc khích//
Đặng Hoàng Yến
//ngại đỏ vả hai tai, lất đầu lia lịa //
Đặng Hoàng Yến
//kí hiệu // em không có
Đặng Hoàng Yến
//phòng hai má như giận cô//
Vương Tuyết Nhi
//cười nhiều hơn hihi// rồi rồi chị xin lỗi nhe cậu nhóc ngẩn ngơ
Đặng Hoàng Yến
//trợn mắt nhìn cô càng phòng má nhiều hơn//
Vương Tuyết Nhi
Rồi chị xin lỗi moà
Vương Tuyết Nhi
Nè mau uống nước đi lẹ lên
Đặng Hoàng Yến
//gật đầu cam chịu nhưng vẫn uống hết ly cà phê//
Hai người uống xong
Vương Tuyết Nhi
Này uống xong rồi em muốn đi đâu ko
Đặng Hoàng Yến
//lất đầu // kí hiệu tay em không đi nữa đâu chị nghỉ ngơi đi
Vương Tuyết Nhi
Hả là sao //suy nghỉ//
2phút sau
Vương Tuyết Nhi
à chị biết rồi //ngượng ngùng// vậy thôi bye em nhe
Đặng Hoàng Yến
//vẫy tay//
Cô rời đi nhưng cậu vẫn đứng đó nhìn cô thật lâu cho tới khi khuất bóng cô cậu mới chịu đi từng bước về
Tại căn trọ
Tiếng mở cửa
Vương Tuyết Nhi
//ngẩn ngơ// cái...cái gì vậy
căn trọ của cô tan hoang đòi đạt bị đập phá quần áo thì bị lục lọi vô cùng bừa bộn
ngay lúc đó chủ trọ đi lại cô với khuôn mặt đen xì kêu cô đi ra khỏi đây ngay và không cần ở nữa với chất giọng không thể nào vui vẻ và bình tĩnh
Vương Tuyết Nhi
Cô ngồi thẳng xuống đất với hai giọt lệ rưng rưng nơi khoé mắt // giọng nói mệt mỏi và bất lực // tại tại sao lại như vậyyyyyy // cô hét thật lớn như giải toả tâm trạng //
Cô như phát điên mà bật khóc như một đứa trẻ mất đồ nó trân trọng
cả thành lang chỉ còn tiếng khóc đứt đoạn của cô
Bổng có một bàn tay đặt lên lưng cô
Cô quay qua nhìn thì thấy..
Vương Tuyết Nhi
em em sao em lại ở đây //ngước lên nhìn cậu với đôi mắt ngấn lệ//
Đặng Hoàng Yến
//kí hiệu tay// em đến để đưa chị đi nới khác
Lúc đó cô đã bật khóc ngay lặp tức khi hiểu cậu nói gì
Vương Tuyết Nhi
được chị cảm ơn em //giọng rung rung //
Đặng Hoàng Yến
//cười thật tươi nụ cười như toả nắng//
Đặng Hoàng Yến
//ôm lấy cô và bế cô về căn hộ nhỏ của mình //
tại căn hộ nhỏ
Đặng Hoàng Yến
//cử chỉ// chị có cần đi tắm không?
Vương Tuyết Nhi
Hả chị có chị muốn tắm một chút cảm ơn em // cười nhìn cậu mũi cô đã đỏ vì khóc//
Đặng Hoàng Yến
//cậu lại xoa đầu cô nhẹ nhàng như muốn nói cô cứ ở đây cậu sẽ bảo vệ cô//
Chuyển cảnh
Tại biệt thự họ Vương
hai vợ chồng đang nói chuyện thì có tiếng mở cửa
Có một bóng người chạy thằng vào bà Kim
Liễu Nguyệt ánh
Mẹ owiiiii con về rồi nè //chạy nhanh lại ôm mẹ//
Trần Hoàng kim
Con gái cưng mẹ về rồi à nào anh hai mua cho con những gì nào //cười vui vẻ yêu chiều con gái //
Liễu Nguyệt ánh
dạ đây một đống đồ hiệu luôn nè mẹ
Vương Hoàng Phong
Này con gái quên bố rồi à //giọng có chút trách móc nhưng còn lại là yêu chuồng //
Liễu Nguyệt ánh
Hehe con đâu có quên quà của bố nè // đưa quà cho bố //
Comments
Haruhi Fujioka
Hay quá, mình cảm thấy xúc động đến nỗi khóc được luôn 😭😭
2025-06-30
1
cảm ơn cậu nhà /Smile/
2025-06-30
0