[Allisagi] Nơi Phục Vụ Viết Truyện Otp Bạn Yêu Cầu!
Bachiisa: Lời Hứa Bất Thành
Isagi Yoichi luôn là một cơn gió lạ trong cuộc đời Bachira Meguru. Không phải loại gió cuốn đi tất cả, mà là cơn gió thoảng qua,Mang theo mùi cỏ non và một chút nắng ấm buổi chiều
Bachira gặp Isagi vào năm đầu cấp ba,khi cậu bạn tóc xanh đậm có chỏm tóc giống cọng mầm nhỏ ấy ngập ngừng hỏi đường đến phòng thể chất,Từ giây phút đó, một sợi dây vô hình đã kết nối hay tâm hồn tưởng chừng như đối lập
Bachira, với mái tóc đen vàng rực và nụ cười luôn thường trực,năng động là linh hồn của mọi cuộc vui. Cậu dễ dàng kết bạn, dễ dàng chia sẻ những suy nghĩ điên rồ nhất của mình.
Ngược lại, Isagi trầm tính hơn, đôi khi có vẻ hơi vụng về và hay ngại, nhưng ẩn sâu bên trong là một ý chí kiên cường và một trái tim ấm áp. Chính sự đối lập ấy lại tạo nên một sự thu hút lạ kỳ.
Tình yêu của Bachira dành cho Isagi chớm nở như một nụ hoa e ấp, âm thầm và kín đáo.
Cậu thích cái cách Isagi tập trung vào việc học, cái cách cậu ấy say sưa nói về bóng đá, hay đơn giản chỉ là nụ cười bối rối khi Bachira trêu chọc.
Mỗi cử chỉ nhỏ của Isagi đều khiến trái tim Bachira loạn nhịp.
Cậu giữ kín điều này, sợ hãi rằng việc bày tỏ sẽ phá vỡ sự cân bằng mong manh trong mối quan hệ của họ.
Bachira sợ mất đi nụ cười thoải mái của Isagi mỗi khi hai người đi cùng nhau,
Sợ mất đi những buổi chiều tan học cùng nhau trên con đường rợp bóng cây.
Thời gian trôi đi, tình bạn của họ ngày càng bền chặt. Họ chia sẻ mọi thứ, từ những ước mơ ngây ngô của tuổi học trò đến những nỗi lo lắng về tương lai.
Bachira luôn ở bên Isagi, động viên cậu ấy mỗi khi gặp khó khăn, và là người đầu tiên ăn mừng mỗi khi Isagi đạt được thành công.
Cậu là người biết rõ nhất những thói quen của Isagi, từ việc cậu ấy thích ăn bánh skitsuba khi chỉ mới ăn một lần là đã thích cho đến việc cậu ấy luôn nhăn mặt khi giải toán khó.
Có những lúc, Bachira tưởng chừng như Isagi cũng có chút tình cảm đặc biệt dành cho mình. Ánh mắt Isagi đôi khi dừng lại ở cậu lâu hơn một chút, hoặc những cái chạm nhẹ vô tình khiến cả hai đều giật mình.
Nhưng rồi, Bachira lại tự nhủ đó chỉ là ảo ảnh của riêng cậu, là những hy vọng hão huyền. Cậu không dám mạo hiểm tất cả chỉ vì một chút rung động không chắc chắn.
Bachira Meguru
"Chỉ cần được ở bên Isagi như một người bạn, thế là đủ rồi,"//tự nhủ//
Cậu tự nhủ, dù sâu thẳm trong lòng, một phần nào đó của cậu vẫn luôn khao khát nhiều hơn thế.
Khi tốt nghiệp cấp ba, Isagi nhận được học bổng du học. Tin tức này như một nhát dao cứa vào trái tim Bachira.
Cậu vui mừng cho bạn, nhưng cũng đau đớn và nhói lòng nhận ra khoảng cách giữa họ sẽ ngày càng xa.
Trong buổi tiễn đưa, Bachira đã định nói ra tất cả, định nắm lấy tay Isagi và bày tỏ lòng mình.
Bachira Meguru
Yoichi,tớ-...//định nắm tay Isagi,định nói ra tình cảm của mình//
Nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Isagi khi cậu ấy nói về những ước mơ phía trước, Bachira lại nuốt ngược những lời muốn nói vào trong lòng mình.
Nhiều năm sau, lời mời cưới của Isagi được gửi đến tay Bachira. Lá thư màu trắng tinh khôi, với dòng chữ tên Isagi Yoichi và tên của một cô gái xa lạ.
Tim Bachira như thắt lại. Cậu đã biết ngày này sẽ đến, đã chuẩn bị tinh thần cho nó, nhưng nỗi đau vẫn sắc nhọn như thuở ban đầu. Cậu lật đi lật lại tấm thiệp, từng nét chữ của Isagi như những mũi kim đâm vào tâm hồn.
Ngày cưới, Bachira đứng lẫn trong đám đông khách mời, cố gắng che giấu cảm xúc của Cậu nhìn người trong lòng,Isagi
Isagi trong bộ vest lịch lãm, trông thật hạnh phúc và trưởng thành. Cô dâu bên cạnh Isagi xinh đẹp lộng lẫy, nụ cười rạng rỡ.
Khi Isagi trao nhẫn cho cô dâu, và nụ hôn đầu tiên của họ dưới sự chúc phúc của mọi người, Bachira cảm thấy một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Cậu nhanh chóng lau đi, cố gắng mỉm cười.
Bachira Meguru
Chúc mừng cậu, Isagi...//thì thầm, giọng khàn đặc//
Lời hứa về một tương lai tươi sáng của Bachira và Isagi, cái tương lai mà cậu từng mơ ước, đã tan vỡ như bong bóng xà phòng.
Bachira.Cậu nhận ra, mình đã bỏ lỡ cơ hội, đã để tình yêu lướt qua kẽ tay. Cậu đã quá hèn nhát để nói ra, và giờ đây, chỉ còn lại sự hối tiếc và một trái tim tan nát
Bachira, Cậu lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc. Ánh đèn lấp lánh và tiếng cười nói của mọi người dần lùi xa. Cậu bước đi dưới màn đêm, gió lạnh thổi qua, mang theo hương hoa lài thoang thoảng.
Trong không gian tĩnh lặng, Bachira tự hỏi rằng, nếu như ngày ấy cậu đủ dũng cảm hơn, liệu mọi chuyện có khác đi không?
Nhưng đó chỉ là một câu hỏi không có lời đáp. Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng Bachira cô độc tan vào màn đêm, mang theo một mối tình thầm lặng và một kết thúc buồn cho tình yêu đó của cậu....
Comments