[HùngAn] Tháng Sáu, Cậu Đến Và Rồi Cậu Đi
Chương 2
Buổi sáng hôm sau, Hùng tới lớp sớm như thường lệ.
Cậu ngồi bàn đầu, mở sổ trực nhật ra dò bài tập
Khi đang loay hoay viết, cậu nghe tiếng bước chân chậm rãi ngoài hành lang — một nhịp chân hơi lười biếng, hơi kéo lê như thiếu ngủ
Đặng Thành An.
Vẫn là cái áo sơ mi nhăn nhúm, cổ tay áo xắn lười, cặp sách đeo lệch vai, tóc còn chưa chải gọn. Nhưng hôm nay... tay An cầm theo một hộp sữa nhỏ
Đặng Thành An
/gõ nhẹ lên mặt bàn/
Đặng Thành An
mượn tập Văn
Hùng ngẩng lên, định nghiêm mặt theo bản năng, nhưng ánh nắng sớm xuyên qua ô cửa lại chiếu đúng vào đôi mắt cậu. Hùng chớp mắt, nhìn hộp sữa được đưa ra
Đặng Thành An
Tôi mượn tập
Đặng Thành An
còn đây....là tôi trả ánh mắt hôm qua
Hùng bật cười. Cậu ngồi thẳng dậy, đẩy tập Văn qua bàn
Lê Quang Hùng
Cậu nên bắt đầu ghi chép nghiêm túc đi
Đặng Thành An
Tôi sẽ ghi, nêu lớp phó hứa...
Đặng Thành An
mỗi sáng để tôi được mượn ánh mắt cậu một lần
Đặng Thành An
Không thích à
Lê Quang Hùng
...T-tooi không biết
Giờ Văn hôm đó, An mở tập của Hùng ra, nhìn từng chữ ghi nắn nót như thể là lần đầu thấy thứ gì quý giá. Cậu ngó sang, thì thầm
Đặng Thành An
chữ cậu viết như chữ con gái ấy
Lê Quang Hùng
cậu nói tôi giống con gái?
Đặng Thành An
tôi nói cậu...đẹp như mấy thứ tôi không dám động vào
Hùng đỏ mặt, không nói thêm gì. Tim cậu đập nhanh, rất nhanh
Giờ ra chơi, An nằm dài ra bàn, úp mặt ngủ, nhưng tay vẫn nghịch cái bút máy mượn của Hùng. Trước khi nhắm mắt, cậu nói nhỏ
Đặng Thành An
tôi không giỏi mấy thứ như trường lớp đâu
Đặng Thành An
nhưng mà....tôi sẽ cố
Đặng Thành An
cố để có lý do nói chuyện với cậu mỗi ngày
Lê Quang Hùng
/quay sang nhìn cậu/
An ngủ mất rồi, thật sự ngủ. Không trêu đùa, không cợt nhả. Chỉ là đôi môi mím nhẹ và đôi mi dài khẽ rung
Hùng khẽ mỉm cười. Cậu kéo áo khoác ngoài phủ lên vai An
Một lớp phó nghiêm khắc và một học sinh mới lười biếng. Ai mà ngờ… họ sẽ bắt đầu dính lấy nhau từ chính những khoảnh khắc giản dị như thế.
Comments
Văn Ngọc Trâm
tr mẹ ơi,cái avatar
2025-07-01
1