Tình bạn
Mudd, Star, Mon liên tục tìm đến biệt thự nhà Khao, họ làm đủ mọi cách để vào được nhà như leo rào, đánh lạc hướng vệ sĩ nhưng đều công cốc khi không thể tìm ra căn tầng hầm nơi Nangfa ở
Về phần Nangfa cũng không ngồi yên, luôn tìm cách bỏ trốn nhưng với không gian kín chỉ có một lỗ thông gió nhỏ bé tí và camera bao quanh phòng thì cô cũng bất lực
Khao say sỉn cầm chai bia đẩy mạnh cửa bước vào, bỏ đôi giày cao gót ra giữa sàn một cách vô tâm rồi loạng choạng đi thẳng đến chỗ Nangfa đang ngồi tại giường, Khao nhìn thẳng vào Nangfa hình như cô sắp khóc
Khao
Tao ra nông nỗi này mày hài lòng lắm đúng không, Fa?
Nangfa
Hả?? mày bị sao? tự nhiên say sỉn sao không về phòng ngủ đi còn làm phiề...
Khao
Không... những người tao yêu thương bỏ mặc tao hết rồi
Khao
Công ty của bố tao.. bị người ta chiếm mất rồi, ba tao đổ nợ bây giờ đâm vào rượu chè
Khao
Mày vừa lòng chưa, sự giàu có của tao cũng không còn nữa
Nói xong Khao ôm mặt khóc như một đứa trẻ, Nangfa vừa xót vừa khó xử. Từ trước đến giờ Nangfa luôn chia sẻ niềm hạnh phúc của mình cho Khao nhưng Khao không hề nghĩ như vậy, cô nghĩ Nangfa đang khoe khoanh chiến tích. Đối với Nangfa, cô vẫn luôn yêu quý người bạn này bằng một lý do nào đó cô không thể hiểu nỗi trong khi Khao đã có ác ý với cô rất nhiều lần
Nangfa ngập ngưng giơ cánh tay xoa nhẹ lưng của Khao, vẻ mặt chua xót. Lúc này Khao đang mặc trên mình chiếc đầm cắt xẻ tao bạo, cái nóng từ tay Nangfa truyền thẳng vào tấm lưng trần trắng nõn của Khao khiến cô giật mình bừng tỉnh, đứng phắt dậy khỏi giường
Khao
Ai cho mày đụng vào người tao?
Khao như một kẻ điên say sỉn ôm đầu đi chân trần về hướng cửa. Nangfa định đuổi theo nói chuyện cho ra lẽ thì cơn đau đầu từ đâu ập tới chắc là do nhiều ngày căng thẳng và thiếu ngủ, cô ngã khuỵ xuống đất vô tình làm vỡ cả chai bia Khao còn để lại trên giường nghe cái xoảng rõ to. Hai chuyện xảy ra cùng lúc, những mảnh vỡ của chai bia vô tình đâm vào vài chỗ trên cánh tay Nangfa, đâm cả vào nhưng vết thương cũ chưa lành
Khao vội chạy lại bế Nangfa lên giường rồi chạy đi lấy hộp sơ cứu
Nangfa
Dưới chân... mày có sao không?
Khao không nói gì chỉ chăm chú xử lý vếy thương cho Nangfa
Nangfa
Chuyện của mày tao chia buồn, rồi mày cũng sẽ vượt qua thôi, nhưng đừng vùi mình vào rượu bia như vậy chứ làm hại đến tao rồi nè thấy chưa
Khao vẫn không trả lời, nhưng Nangfa cảm nhận được bàn tay đang cẩn thận dán miếng băng cá nhân bắt đầu run lên, vài giọt nước mắt rơi lả chả trên cánh tay đang bị thương của Nangfa
Nangfa
Tao không sao, mày về phòng ngủ đi nhưng mà.. mày thả tao ra có được không?
Khao
Um... ngày mai... tao sẽ cho mày ra khỏi phòng
Nangfa nghe vậy bất giác mỉm cười
Khao thu dọn đồ rồi đi ra khỏi phòng, nhìn bóng lưng Khao rời đi lòng Nangfa bắt đầu hỗn loạn
Khi còn ở cấp ba Khao luôn bảo vệ Nangfa khỏi mấy tên con trai thích trêu ghẹo trong trường, cả hồi bé cũng vậy, Khao không cho ai bắt nạt Nangfa dù chỉ là một sợi tóc
Nangfa
/Sao nó lại ra nông nỗi này chứ?/
Khao
Nếu tao không đến chắc giờ mày nằm bẹp dưới đất rồi
Nangfa
Hứ nói quá, tao có học võ đó nha, cấp cũng cao hơn mày nữa
Nangfa
Tại bọn kia đông quá thôi...
Khao
Nói hay vậy thì đâu cần tao giúp đâu ha, mà có bị thương ở đâu không đó
Khao
Chắc nha? tối về mà than với tao đau này đau kia là chết với tao đó
Nangfa
Mà đi ăn không tao bao
Khao
Hứ, mày nghèo kiết xác mà bao được ai, để chị mày bao cho nháa
Sáng hôm sau Nangfa được người làm thu dọn đồ đạc, cô được đưa đến một căn phòng khác trong biệt thự, không còn là tầng hầm đây là một trong số căn phòng ngủ ở biệt thự nhà Khao, khang trang sạch sẽ hơn
Dọn dẹp đồ xong Nangfa đi xung quanh nhà tìm Khao, ngôi nhà này cô rất quen thuộc. Khi nhỏ cô thường sang đây chơi trốn tìm cũng Khao
Khao
Đi đâu lung tung vậy?
Nangfa
Khao.. tao ra ngoài được không?
Khao
Tất nhiên là không rồi
Khao
Tao có bảo mày được ra ngoài hả?
Khao
Yên phận ở đây đi, mày không được thành công hơn tao nữa
Nangfa
Sao mày cứ ám ảnh chuyện đó thế? mấy cái đó t có thể chia sẻ cho mày mà, đầu cần làm đến mức này
Khao không nói gì chỉ liếc nhìn Nangfa một cái rồi bỏ đi
Nangfa loanh quanh trong nhà, còn có vài bác giúp việc nhưng không một ai nói chuyện với Nangfa dù chỉ một câu
Chán nản Nangfa quay về phòng, tìm trong hộc tủ một mẫu giấy nhỏ với dòng chữ: "Ăn cơm xong qua phòng gặp tao", Nangfa thừa biết phòng của Khao là phòng ngay cạnh, trong lòng lóe lên cảm giác khó tả
Nangfa
/Sao không nói thẳng mà viết giấy chi vậy trời/
Nangfa đang không biết có nên đi không, nhỡ Khao lại nói khùng nói điên lúc say khướt thì khó xử vô cùng
Nangfa
Mày sao đấy, gọi tao qua làm gì?
Nangfa
/Say một mình chưa đủ hả??/
Khao
Nhanh lên! đứng đực ra đó làm gì?
Lúc nhậu Khao cứ bón rượu liên tục cho Nangfa, nhậu đến khi cả hai say không thấy trời đất. Khao lại bật khóc
Khao
Tao không còn gì nữa...
Khao
Tao chỉ có người bạn duy nhất là mày thôi...
Khao
Mà... mày cũng không cần tao nữa...
Lần này Nangfa không nói gì, nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng vì khóc, vì say của Khao với ánh mắt xót xa lại còn có phần trìu mến
Nangfa
Mày biết là tao không bỏ rơi mày mà...
Nangfa
Chỉ là mày không nhận ra
Trong cơn say, không biết từ khi nào chóp mũi cả hai đã gần chạm vào nhau
Đột nhiên có tiếng chuông báo thức từ điện thoại đã đến giờ đắp mặt nạ của Khao, khiến cả hai bừng tỉnh đẩy nhau ra. Khao thẳng thừng đuổi Nangfa về phòng
Comments