(Đam Mỹ)(Bách Hợp)Sự Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em.
Chapter 2:Em Ghét Ánh Mắt Của Chị, Nhưng Không Thể Rời Đi.
Cô là biển xanh dịu dàng, còn em là đêm tối lặng thầm
Nhưng biển có thể phản chiếu bầu trời đêm...còn đêm tối thì mãi mãi không bao giờ hiểu được màu sắc của biển.
Trường quốc tế R.H., sân thượng - 17:46 P.M, sau giờ học
Lâm Dạ Uyển
/tay cầm quyển vở, giọng lạnh nhạt/Cái đề tài chị đề xuất quá tham vọng.Em không muốn làm.
Bên cạnh là gió lùa mạnh, cuốn tà váy em bay nhẹ. Uyển vẫn nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu.
Thẩm Tịch Lam
vì em không muốn làm cùng tôi hay vì em ghét ý tưởng đó?/khoanh tay, dựa vào lan can, tóc bay lòa xòa trước mắt/
Một câu thẳng thắn như lưỡi dao cắt ngang khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Tịch Lam
/cười nhạt/ha....lúc em nói ghét, ánh mắt nhìn tôi như thể đang cầu xin được giữ lại
Lâm Dạ Uyển
/xoay người lại, ánh mắt lặng như nước/ Vì em không hiểu chị. Mỗi lần em nghĩ đã gần chị hơn một chút, chị lại rút lui. Lúc dịu dàng, lúc lạnh lẽo, như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Thẩm Tịch Lam
em là chuột khi nào vậy?
Lâm Dạ Uyển
từ khi chị gọi em là 'cô em gái nhỏ' trước mặt người khác, rồi sau đó lại nhìn em bằng ánh mắt như sắp hôn
Thẩm Tịch Lam
nhạy cảm quá rồi, bé Uyển
Lâm Dạ Uyển
không, em rất tỉnh táo. Và em ghét việc bản thân luôn nghĩ về chị....mỗi lần chị bước đi không nói một lời
Sự im lặng tràn xuống giữa hai người. Trong tiếng gió, chỉ còn tiếng tim đập của Uyển đang vang dội trong lồng ngực.
Thẩm Tịch Lam
/bước lại gần, rút sợi tóc dính trên má Uyển, nhẹ nhàng/Vì em quá thật lòng
Thẩm Tịch Lam
còn tôi lại là người chỉ biết giấu mọi thứ vào trong
Thẩm Tịch Lam
tôi... chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương em. Nhưng tôi không phải người em nên yêu.
Lâm Dạ Uyển
/ngẩng đầu, đôi mắt đen lay động/Nhưng em yêu mất rồi.
Thẩm Tịch Lam
…Tôi không thể cho em những thứ em cần. Em xứng đáng có một ai đó rõ ràng.Còn tôi… tôi được nuôi để trở thành con tốt trong một gia tộc máu lạnh. Không có chỗ cho thứ gọi là ‘yêu’.
Lâm Dạ Uyển
Chị nói như thể bản thân chưa từng run tay khi em suýt ngất trong buổi thuyết trình.Chị nghĩ em không nhận ra à?
Thẩm Tịch Lam
/nhắm mắt, lùi về sau một bước/Em là biến số duy nhất khiến tôi thấy sợ.
Gió thổi qua, ánh hoàng hôn đỏ cam rọi lên mặt hai người.
Không ai tiến thêm, cũng chẳng ai chịu lùi nữa.
Tối hôm đó – điện thoại của Dạ Uyển rung lên với một tin nhắn ngắn gọn:
[Tịch Lam]: "Ngày mai, đừng đến trường."
[Tịch Lam]: "Đừng đến gần tôi."
Lâm Dạ Uyển
/nhìn màn hình, mỉm cười chua chát/Lại thế nữa... Chạy trốn.Chị càng trốn, tôi càng muốn bắt kịp.
Comments