(Đam Mỹ)(Bách Hợp)Sự Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em.

(Đam Mỹ)(Bách Hợp)Sự Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em.

Chapter 1:Lần Đầu Gặp Mặt, Không Phải Duyên May.

Bầu trời hôm ấy nhiều mây xám, y như đôi mắt của Lâm Dạ Vân - bình thản, chẳng sóng sánh gì, sâu đến mức không thấy đáy.
Quán cà phê “Éclair”, 10:14 A.M - Ngày mưa nhẹ
Nhân viên phục vụ nữ
Nhân viên phục vụ nữ
Xin lỗi, anh đi một mình ạ?Bàn hai người hiện đang kín mất rồi....
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
/giọng trầm, mắt không rời điện thoại/Không sao.Ghép bàn cũng được
Nhân viên phục vụ nữ
Nhân viên phục vụ nữ
Vâng, phía góc trong có bàn đang trống một chỗ, anh có thể chia chỗ với vị khách kia.
Dạ Vân lặng lẽ bước tới, không cần nhìn cũng cảm nhận được ánh mắt của người kia đang hướng về phía mình - lạnh lẽo, sắc nhọn như con dao.
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn
/khẽ giọng trêu chọc/Ghế bên này không dành cho người lạ đây
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
chỉ ngồi một lúc
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
tôi không có hứng làm quen
Ánh mắt cậu lướt qua khuôn mặt người đối diện, sững lại nửa giây. Mắt trái xanh dương nhạt như biển, mắt trái đỏ như ngọc hồng lựu.Dị sắc rõ ràng, nổi bật đến mức không như thật.
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn
/nhướng may/thế sao lại nhìn tôi như thể đang chụp ảnh gián điệp vậy?
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
Chỉ đang nghĩ...../uống trà/mắt anh thật sự không hợp với gương mặt đó, quá thu hút
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
đối với một người không muốn bị chú ý thì nguy hiểm
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn
/cười khẽ, tay nhịp trên bàn/cậu cũng đâu có bình thường gì?
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn
ngồi xuống đã đoán người ta nguy hiểm, thú vị (tổng tài hả anh???)
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
....đoán thôi/đặt tách trà xuống/
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn
vậy...cậu nghĩ tôi là ai?
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
người của một tổ chức?
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn
nếu đúng?
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
chẳng liên quan đến tôi
Ánh mắt của cậu không dao động
Dù vậy, ngón tay dưới bàn hơi siết lại, chắc là phản xạ nghề nghiệp (nghề nghiệp á??)
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn
/mỉm cười/Yên tâm đi, tôi không thích động thủ với người vừa thú vị vừa trầm tĩnh như cậu
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
tôi không thích giết người giữa quán cà phê
Cả hai im lặng vài giây. Âm thanh nhẹ nhàng của bài nhạc jazz trong quán hòa cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa kính, khiến không khí như bị bóp nghẹt trong im lặng.
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn
Tên cậu?
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
không cần biết đâu
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn
Còn tôi thì khác.
Anh chìa tay, ánh mắt lấp lánh như muốn thách thức cậu đối diện.
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn
Thẩm Duật Hàn. Nếu có ngày nào đó cậu cần ai... thì đừng tìm tôi. Tôi nguy hiểm thật đấy. (Dạ Vân kiểu: ai rảnh tìm anh?)
Lâm Dạ Vân
Lâm Dạ Vân
Vậy nên mới không từ chối khi tôi ngồi xuống?
Cậu không bắt tay. Chỉ nhìn đối phương bằng ánh mắt bình thản – nhưng trong lòng, lần đầu tiên sau rất lâu, hơi chấn động.
Sau hôm ấy, Dạ Vân không nghĩ mình sẽ gặp lại hắn. Nhưng định mệnh đâu cần người đồng ý mới lặp lại cuộc chạm mặt. Vì "nguy hiểm", đôi khi không đến từ vũ khí… mà đến từ trái tim.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play