Bạn nhớ rất rõ ngày hôm ấy,khi đứng cạnh đường biên nhìn anh trên sân,cô gái ấy đến.Không khó để nhận ra cô ta là ai.Người mà anh yêu
Cô ta đứng ở đó,trên khán đài,giữa bao nhiêu người nhưng vẫn nổi bật.Một cô gái xinh đẹp,mạnh mẽ,có ánh mắt mà khi nhìn vào,bạn biết ngay cô ấy chưa bao giờ thua cuộc trong bất cứ điều gì.Và cô ấy chính là Người mà anh luôn hướng về
Lúc đó bạn chỉ có thể im lặng
Không có tư cách gì để xen vào
Bạn chỉ có thể nhìn từ xa,chứng kiến anh cười với cô ấy-nụ cười hiếm hoi mà bạn chưa bao giờ có được
Thế mà bạn vẫn đợi
Không biết vì điều gì,nhưng bạn vẫn ở đó.Dõi theo,chờ đợi,dù chẳng biết mình đang chờ đợi điều gì
Cho đến một ngày mọi thứ thay đổi
Một buổi chiều muộn,khi bạn vừa kết thúc công việc,bước ra khỏi sân bóng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc
Là anh.
Nhưng anh kh đi một mình
Cô ấy cũng có mặt
Họ đang cãi nhau
Bạn đứng lặng ở góc khuất,nghe từng câu từng chữ,kh muốn xen vào nhưng lại kh thể bước đi
Chúng ta đã cố gắng đủ rồi,Bank"giọng cô ấy mệt mỏi." Em kh thể tiếp tục như thế này nữa"
Anh kh trả lời ngay.Bạn kh nhìn thấy mặt anh,nhưng có thể tưởng tượng ra ánh mắt của anh lúc này-ánh mắt mà bạn đã từng thấy khi anh thất bại trong một trận đấu quan trọng
Bank
Ý em là sao?
Cô ấy cười nhạt
Chan
Là chúng ta dừng lại đi
Tim bạn khẽ khựng lại
Chuyện mà bạn kh dám mong đợi nhất...cuối cùng cũng xảy ra
Cô ấy rời đi,bỏ lại anh đứng đó,lặng im giữa ánh hoàng hôn sắp tắt
Bạn muốn bước đến
Muốn nói với anh rằng anh kh cô đơn
Muốn nói rằng bạn vẫn ở đây
Nhưng khi bạn vừa tiến một bước,anh đã lên tiếng trước
Bank
Đừng lại gần tôi lúc này
Lời nói ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo
Bạn dừng lại,bàn tay siết chặt
Và rồi,bạn lặng lẽ rời đi,bỏ lại anh đứng đó-cô độc giữa chính thế giới của mình
Comments