Muốn Em Đỏ Mặt Thêm Chút Nữa [VănHàm]
02
Sau khi “trộm” nghe xong một màn cãi vã có phần... thân thể học hơi quá mức cần thiết, Tả Kỳ Hàm không dám ngoáy đầu lại nữa mà chạy thẳng về phía trường. Cậu tự nhủ:
Tả Kỳ Hàm
Kệ họ đi. Mình lên Bắc Kinh để học hành, không phải nghe mấy chuyện kỳ cục đó...
Nhưng tim vẫn cứ đập thình thịch, như thể sợ cảnh hồi nãy bất thình lình nhảy ra dọa cậu lần nữa.
Cậu lếch thếch xách vali tới khu ký túc xá nam sinh. Đưa giấy tờ, lấy chìa khoá phòng. Quản lý ký túc già nhìn cậu cười hiền:
“Tiểu tử mới lên hả? Phòng 306, hai giường, bữa nay bạn cùng phòng con cũng mới dọn vào.”
Tả Kỳ Hàm lễ phép cúi đầu:
Lòng có chút hồi hộp. Bạn cùng phòng...không biết là người như thế nào nhỉ?
Tả Kỳ Hàm
Hy vọng dễ thương, hiền lành, không phải kiểu như mấy dân thành phố to mồm vừa nãy...
Tả Kỳ Hàm vừa đặt chân vào phòng đã bị khựng lại.
Cậu nhận ra ngay cái gương mặt ban nãy ở ngoài đường — cái anh chàng đã đứng giữa phố mắng người ta “vì cái đó nhỏ hơn tôi”.
Nhưng gần thế này mới thấy rõ...người ta mặt mũi trắng trẻo, mắt to, khóe môi hơi cong như đang cười giễu cợt ai cả ngày. Tóc rối rối, đuôi mắt còn vương chút mệt mỏi, nhưng tổng thể nhìn cũng dễ thương.
Dương Bác Văn
Ơ? Cái thằng nhóc quê mùa lúc sáng nè.
Tả Kỳ Hàm
“Ơ...thấy hả...”
Dương Bác Văn chống cằm nhìn Tả Kỳ Hàm từ trên giường. Giọng lanh lảnh, còn lè lưỡi liếm nhẹ môi, ánh mắt sáng rực tinh quái.
Dương Bác Văn
Gì dạ? Đứng đực ra đó chi vậy? Muốn ngắm trai đẹp à?
Tả Kỳ Hàm đỏ mặt, lắp bắp:
Tả Kỳ Hàm
Em...em đâu có...
Dương Bác Văn
Ờ, mày không có mà tai mày đỏ kìa?
Dương Bác Văn bật cười khúc khích, nói xong còn vô duyên giơ tay lên như muốn chọt thử vào vành tai Tả Kỳ Hàm.
Cậu hốt hoảng lùi lại, ôm vali sát người, ngơ ngác như con thỏ con.
Dương Bác Văn đá chân xuống đất, nghiêng đầu cười, giọng vẫn mỏng mà láo:
Dương Bác Văn
Tên gì? Ở đâu lên? Học ngành gì? Trông ngu ngu, quê chắc cũng nghèo lắm hở?
Tả Kỳ Hàm
Em...Tả Kỳ Hàm. Ở...dưới huyện X thôi. Em học nông nghiệp. //Lí nhí//
Dương Bác Văn
Ồ, nông nghiệp à? Mai mốt nhớ dạy anh trồng rau nha, chứ ở đây ăn rau đắt chết.
Dương Bác Văn nói xong cười nắc nẻ, còn giơ tay xoa xoa đầu Tả Kỳ Hàm như đang xoa chó con, chẳng ý tứ gì.
Thấy cậu ngẩn ra, Dương Bác Văn lại bĩu môi, chống nạnh:
Dương Bác Văn
Nhìn gì? Chưa thấy trai đẹp mà dễ thương vậy à? Đừng có thầm thương trộm nhớ nha, anh đây không rảnh đâu đó.
Tả Kỳ Hàm
“Mình cũng đâu có thèm thầm thương trộm nhớ đâu... ”
Comments
Yangg bay tới đây🎊✨️
ể tự nhiên nhớ đến Chu chân vịt:))
2025-08-22
1
ツ♛HanFu࿐٭*★
má nó vô duyên kìa chòi ơiiiiiii!!!//😒//
2025-07-06
1
súp lơ iu đời😘😘
phải t là cho một vả rồi đó^^
2025-07-15
1