[Thiên Niên Bạch Ảnh] ĐN Naruto
2# Tiếng Gọi Từ Quá Khứ
:Có một cô bé đang bất tỉnh nằm ở đây này!
:Không biết nữa, nhưng cứ đem về làng trước đi, nếu để con bé ở đây thì nguy hiểm lắm!
Trong cái ánh sáng mờ ảo, cô chợt giật mình tỉnh giấc, đôi mắt cô khẽ mở ra rồi đảo quanh một vòng, chợt nhận ra điều bất thường, cô bật người ngồi dậy.
Aihara Shirayuki
Đây...là nơi nào..//nhíu mày//
Xung quanh cô là một căn phòng kì lạ, toàn là những thứ cô không thề biết đến..
Cô ngồi trên một chiếc giường bệnh trắng tinh, chăn gấp gọn gàng. Các bức tường màu xám nhạt, sạch sẽ nhưng lại lạnh lẽo..
Ở góc phòng có một chiếc tủ thuốc bằng gỗ, bên cạnh là bộ bàn nhỏ với lọ nước và vài quyển sách. Trên bàn, có một chiếc khăn ấm đã nguội hẳn. Dường như...ai đó đã chăm sóc cô khi cô đang trong trạng thái bất tỉnh..
Cô chớp mắt. Cảm giác này...cơ thể lại nhẹ hơn rất nhiều, nhỏ đến mức đôi chân cô còn không chạm nổi đất khi ngồi. Cô nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé, đôi mắt ánh lên vẻ đăm chiêu.
Aihara Shirayuki
Ta...vẫn còn tồn tại sao?
Aihara Shirayuki
Nhưng tại sao chứ..
Nói xong, ánh mắt cô khẽ dừng lại trên tấm kính phản chiếu ở cửa sổ. Trong tấm kính phản chiếu ấy là một cô bé nhỏ nhắn, tóc trắng như tuyết, đôi mắt xanh băng đặc trưng..
Không phải là Bạch Tuyết Thần Nữ mà thế gian từng tôn thờ…mà là linh hồn của cô đang trong cơ thể của một đứa trẻ giống cô đến 98%
Aihara Shirayuki
Rốt cuộc...chuyện này là sao..
Ngay khoản khắc ấy, trong tâm trí cô, một tia kí ức nhỏ, mờ nhạt xuất hiện..
Rồi hai giọng nói vang lên..
:Hai người đừng bỏ con mà..!
Tiếng nấc nghẹn vang lên kèm với tiếng gọi của cô bé ấy..
:Nhanh đi! đừng lo cho hai chúng ta!!
Tiếng của cha mẹ cô bé vang lên, như đang hối thúc con mình mau chóng rời khỏi nơi đó.
Và rồi...đoạn kí ức đó bị cắt, thay vào đó là một đoạn kí ức sâu xa nào đó..
Cô thấy mình đang đứng ở một nơi nào đó, ở phía trước là hai đứa trẻ, một cô bé y hệt cô và một cậu nhóc đang ngồi trên xích đu..
:Sao cậu ngồi một mình ở đây vậy?
Cậu bé ấy nhìn lên, ánh mắt xanh ngọc thoáng lay động, u buồn như thể đang giấu đi một câu chuyện buồn của riêng mình.
:Không ai chơi cùng...quen rồi.
Đôi mắt cô bé tròn xoe hơi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cậu.
:Không ai chơi cùng sao..?
:Hmm...nếu không ai chơi cùng sẽ chán lắm đó!
:Vậy tớ chơi cùng với cậu nha!
Sau câu nói đó, cậu mở to mắt như không thể tin được những gì mình vừa nghe, ánh mắt cậu thoáng lên vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.
Cô bé mỉm cười thật tươi – tươi như ánh nắng ban mai, như một trái tim tràn đầy yêu thương và sự bao dung của một đứa trẻ.
:Tớ không sợ! Vì sao phải sợ chứ?
:Từ giờ, cậu là bạn của tớ! Tớ sẽ luôn ở bên cậu, vậy nha!
Tiếng cười khúc khích của cô bé vang lên, rồi dần dần...cậu bé kia cũng mỉm cười..
Một nụ cười rất nhẹ như một sự chấp nhận lặng lẽ..
Cô đứng dựa lưng vào bức tường gần đó, ánh mắt vẫn dõi theo hai đứa trẻ kia.
Aihara Shirayuki
Tình bạn...là vậy sao?
Cô đứng đó, ánh mắt đăm chiêu dõi theo hai đứa trẻ đang cười. Nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của cô bé kia…như không vướng bận điều gì trên thế gian này..
Cuối cùng... một nụ cười mỏng như sương mai thoáng hiện trên môi cô. Nụ cười dịu đến mức chính cô cũng chẳng nhận ra rằng...bản thân mình đang mỉm cười.
Comments
❄️𝓣𝓲ể𝓾 𝓝𝓰ọ𝓬💤
90%☺️
2025-07-03
1