Hôm nay lớp có tiết học thực hành thí nghiệm. Thật cẩn thận xếp các dụng cụ lên bàn, miệng đọc thầm hướng dẫn, tay chỉnh kính cận lên mũi.
Phạm Thanh Nhã
/ từ bàn sau bước tới, khoanh tay nhìn cậu/ Đeo cái kính này nhìn y chang thư ký lớp học đó.
Lê Trung Thẩ
/Thật ngẩng lên/Tớ bị cận 1.75, không đeo không thấy đường làm thí nghiệm.
Phạm Thanh Nhã
Nhưng nhìn mặt mày chán quá. Đưa đây tao giữ.
Lê Trung Thẩ
Ơ… không được. Không có kính là tớ chịu thua đấy.
Nhã cười nhẹ, không ép nữa, chỉ đứng xem Thật làm. Một lúc sau, cậu giật mình khi thấy Nhã lặng lẽ rửa ống nghiệm giúp mình.
Lê Trung Thẩ
Ủa… cậu làm gì vậy?
Phạm Thanh Nhã
Thấy mày lóng ngóng nên tao rửa phụ. Sợ mày làm nổ phòng thí nghiệm của trường tao lắm.
Lê Trung Thẩ
/Thật khựng người một nhịp rồi cười khẽ/Cảm ơn nhé.
Phạm Thanh Nhã
/Nhã nheo mắt/Hôm nay biết cảm ơn luôn rồi à?
Lê Trung Thẩ
Tớ luôn cảm ơn trong lòng… chẳng qua không nói ra.
Tan học, Thật đang gập sách thì Nhã lại đi ngang qua.
Phạm Thanh Nhã
Mai có kiểm tra Anh phải không? Tao ngồi sau, mày ngồi trước, sắp xếp giúp tao tí.
Lê Trung Thẩ
Ý cậu là… cho cậu chép?
Phạm Thanh Nhã
Không. Ý tao là… nhớ nhích nhẹ đầu sang trái để tao thấy bảng cho dễ. Mày ngồi ngay thầy che mất tiêu.
Thật không biết nên khó chịu hay buồn cười.
Lê Trung Thẩ
/Cậu gật đầu/ Biết rồi. Mai tớ nghiêng sang trái… đúng 15 độ.
Nhã phá ra cười. Một nụ cười lạ, không ồn ào mà có chút dịu dàng. Thật nhìn nụ cười ấy, tim lại rối rắm thêm một chút nữa.
--------
Buổi trưa, sân trường vắng tanh vì nắng gắt. Thật tranh thủ lên phòng học trước, định mở bài ôn lại đề Sinh. Nhưng chưa ngồi được bao lâu thì cửa lớp bật mở.
Phạm Thanh Nhã
Ê.
Cậu giật mình quay lại. Là Nhã. Trên tay là một ly trà đá to, nước còn đọng lạnh
Phạm Thanh Nhã
Uống không? Mày học khô môi quá trời.
Lê Trung Thẩ
Ơ… tớ không mang tiền đâu. Không cần đâu.
Phạm Thanh Nhã
Tao không hỏi mày có tiền không. Tao hỏi mày có khát không?
Thật im lặng một lúc rồi đưa tay nhận. Ly trà đá mát lạnh làm tay cậu tê đi. Nhưng trái tim thì lại nóng hơn mọi khi.
Lê Trung Thẩ
Cảm ơn…
Phạm Thanh Nhã
Uống lẹ đi. Không tao uống giùm đó.
Cậu cười khẽ, hớp một ngụm. Vị trà đậm, hơi chát. Nhưng sau đó lại ngọt nhẹ. Giống hệt cảm giác mỗi lần bị Nhã trêu.
Phạm Thanh Nhã
Mày học hoài vậy không mệt à?
Lê Trung Thẩ
Tớ quen rồi. Với lại tớ cần điểm cao…
Phạm Thanh Nhã
Mày học kiểu gì mà về còn phụ bán quán cho mẹ được hay vậy? Tao về nhà chỉ biết ngủ.
Lê Trung Thẩ
Ai cũng có việc cần làm thôi. Tớ không thích ở không.
Phạm Thanh Nhã
/Nhã chống cằm, nhìn thẳng vào mắt cậu/ Mày cứ sống kiểu chịu đựng hoài vậy, không mỏi sao?
Lê Trung Thẩ
Tớ không thấy mỏi…
Phạm Thanh Nhã
Hay là quen rồi nên không biết mỏi?
Thật không trả lời. Ngoài trời nắng gắt, nhưng trong lớp thì mát. Có lẽ là vì ly trà đá. Hoặc cũng có thể vì… người đưa trà.
Tan học, Thật về tiệm cùng mẹ. Lúc đang phụ lau bàn, điện thoại rung nhẹ:
Phạm Thanh Nhã
Nhã: “Mai nhớ đem thêm bài mẫu môn Hóa.”
Lê Trung Thẩ
Thật: “Cậu cần để làm gì?”
Phạm Thanh Nhã
Nhã: “Muốn coi. Không được à?”
Lê Trung Thẩ
Thật: “Được… nhưng cậu không sợ tớ ghi sai à?”
Phạm Thanh Nhã
Nhã: “Không. Mày á, lúc ghi bài còn nghiêm túc hơn cả giáo viên.”
Thật nhìn tin nhắn, rồi cười mím môi. Từ bao giờ mà cậu… lại thấy mong mấy dòng chữ khô khan của một thằng quậy nhất trường đến vậy?
Comments