Tựa Vai Khi Không Ai Thấy [ Tâm - Quan ]
EPISODE 4 : Những điều không cần gọi thành tên
Sân khấu ngoài trời được dựng từ 4 giờ sáng
Đội kỹ thuật tất bật nối dây, căn chỉnh âm thanh, test ánh sáng từng góc
Gió thổi qua mấy hàng rào bảo vệ, lật xào xạc vài tờ lịch chạy chương trình dán tạm bợ trên bảng
Dù mới chỉ là tổng duyệt, hàng trăm fan hâm mộ vẫn đứng chen bên ngoài khu vực rào chắn
Họ che ô, đội nón, cầm lightstick của thần tượng, và không ngừng hò reo khi thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên sàn tập
Phạm Văn Tâm bước ra trước, trang phục đơn giản – áo phông đen, quần jogger, tay xách chai nước và tai nghe
Sau anh không lâu là Hồ Đông Quan, cũng giản dị với áo sơ mi rộng tay và khẩu trang che nửa mặt
Ai đó thì tùy trường hợp
Anh Tâm kìa!
Ai đó thì tùy trường hợp
Sau bao ngày mơ thì tao đã thấy được ảnh rồiiii
Ai đó thì tùy trường hợp
Đẹp trai quáaaa
Ai đó thì tùy trường hợp
Chồng emmmm
Ai đó thì tùy trường hợp
Trời ơi Quan cũng tới rồi, hai anh sát nhau dữ vậyyyy
Hai cái tên ấy, dù không diễn chung, nhưng luôn song hành trong mọi chương trình
Tâm là người tổng duyệt trước
Khi anh cầm micro bước ra, Quan ngồi ở một góc sân khấu, đeo tai nghe nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía ấy
Không ai bảo cậu phải làm vậy
Không ai ra lệnh cậu phải quan sát từng bước chân của người kia
Nhưng ánh sáng của Tâm như có ma lực
Dù cậu có quay đi, cũng không thể không dõi theo
Khi tiết mục của Tâm kết thúc
Quan tự tay mang chai nước đã mở sẵn nắp ra, chìa về phía anh
Tâm không nhìn cậu, chỉ lặng lẽ nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ rồi gật đầu như cảm ơn
Chỉ có sự thấu hiểu đã quen từ lâu
Giờ giải lao, Tâm lấy trong balo một cây quạt mini, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước chỗ Quan ngồi
Quan bước tới, nhìn chiếc quạt quay đều đều, môi khẽ cong
Cậu kéo chiếc ghế Tâm vừa để ra ngoài nắng, dời về chỗ bóng râm mát hơn
Không ai nhắc, nhưng tất cả đều thấy
Cậu bước lên sân khấu, mắt nhìn về phía khán đài giả định – nơi ánh đèn sẽ sáng vào buổi tối
Tâm đứng dưới, chống tay vào lan can chắn, dõi theo từng nhịp bước của Quan
Mỗi lần beat nhạc nổi lên, ánh mắt anh lại chớp nhẹ, như đang ghi nhớ lại từng động tác mà cậu từng tập trong phòng luyện
Có fan quay lại khoảnh khắc đó
Một video ngắn. Không filter
Thấy ánh mắt Tâm dõi theo Quan không rời, tay vẫn cầm chai nước ban nãy, chưa uống tiếp
Clip đó sau này được gọi là:
“Đôi mắt không cần sân khấu, vì sân khấu chính là người kia.”
Cả hai rời sân khấu gần nhau, nhưng không sóng đôi
Một người đi trước vài bước, người còn lại đi phía sau – khoảng cách đủ để không gây chú ý, nhưng lại khiến người tinh ý chẳng thể bỏ qua
Một fan nữ chụp được bức ảnh:
Tâm quay đầu lại, như đang nhìn xem Quan có theo kịp hay không
Trong ảnh, chỉ một thoáng rất ngắn, nhưng đủ thấy ánh mắt dịu dàng chưa từng biến mất
Buổi trưa hôm ấy, khách sạn trở nên im ắng hơn
Căn phòng tầng 10 vẫn là nơi duy nhất có hai người, hai chiếc giường, và một khoảng trời chưa từng gọi tên
Tâm đặt chai nước mới cạnh bàn Quan
Quan nhấc túi bánh nhỏ, đặt lên bàn Tâm
Vì mọi quan tâm... đã nằm trong từng hành động
Comments