[ Rhycap ] Hiến Tế Cuối Cùng!
Cánh cửa không được phép mở
Mùi máu tanh nồng bám chặt vào không khí, như thể căn phòng đã trở thành một phần của nghĩa địa.
Đức Duy ngồi phịch xuống giữa sàn nhà, lòng bàn tay rướm máu vì những mảnh kính. Con mắt vừa rơi xuống giờ đã lăn đến góc phòng, nơi có một cánh cửa nhỏ bị che bởi tấm rèm cũ kỹ – thứ mà từ trước đến nay cậu chưa từng chú ý tới.
Cậu nhớ rõ… Rhyder từng nói:
Quang Anh | Rhyder
Nếu một ngày em thấy thêm cửa trong căn phòng này… Đừng mở. Đừng bao giờ mở.
Nhưng bây giờ… nó đang mở hé.
Không tiếng gió. Không chuyển động. Nhưng bóng tối bên trong như đang thì thầm gọi cậu.
Duy đứng lên, bước lại gần. Cánh cửa nhỏ, chỉ cao ngang ngực, như dẫn xuống một tầng hầm chưa từng tồn tại. Bàn tay cậu run rẩy đặt lên tay nắm. Mát lạnh như chạm vào xương người chết.
Một giọng nói cất lên – không rõ nam hay nữ, chỉ đầy máu và thù hận:
:Captain boy… vào đi. Rhyder đang đợi đấy!
Đức Duy | Captain boy
Rhyder…?
Duy thì thào, đôi mắt bắt đầu nhòe nước.
Dù sợ hãi, dù lý trí hét lên rằng không nên, trái tim cậu vẫn bước theo tiếng gọi.
Bên dưới là cầu thang hẹp tối tăm. Mỗi bước chân, ánh sáng từ cây nến chập chờn. Không khí dày đặc mùi thịt cháy.
Và rồi, trong căn hầm âm u ấy – cậu thấy một chiếc lồng sắt, nằm cô độc giữa bóng tối. Máu nhỏ từ những thanh sắt xuống sàn.
Bên trong, một thân người đang run rẩy co rúm. Dù cơ thể tróc lở, máu me, tóc rối… nhưng đôi mắt ấy—Duy nhận ra ngay:
Đức Duy | Captain boy
Anh… Rhyder!?
Người trong lồng ngẩng đầu, môi bật ra lời thì thầm:
Quang Anh | Rhyder
Chạy đi… Duy… Em… không nên… ở đây…
Bỗng, phía trên, cánh cửa cánh cửa căn phòng trọ đóng sập lại.
Tất cả ánh sáng bị hút sạch. Chỉ còn tiếng thở gấp và tiếng cào cấu… sau lưng.
Comments