[BounPrem] Cái Tên Mafia Này Yêu Tôi
Cuộc gặp gỡ định mệnh
tác giả
đây là lần đầu tiên mình viết truyện kiểu này lun, tự nhiên mấy ngày nay đọc fanfic nhìu quá chữ tự chạy trong đầu mình lun nên muốn viết ra để giải tỏa thoi hông nghĩ sẽ có người đọc đâu.
tác giả
mà sao cứ độc trúng mấy cái kết thúc buồn hông hà, con tui yếu đuối này hông thể chịu thêm được nữa liền muốn viết a.
tiếng đóng cửa nhà /rầm/ thật lớn
pà Prem
đi cẩn thận nha con
pà Prem
haizz./thở dài/
cái thằng bé này ngày nào cũng vậy, hôm nay lại về muộn nữa cho coi, đúng là không thể làm bà già nay hết lo được mà
Prem năm nay cậu vừa tròn 18 tuổi tốt nghiệp xong cấp 3. là một cậu bé với tâm hồn trong sáng với vẻ ngoài sáng sửa và làn da trắng của cậu khiến ai thấy cũng phải ganh tị a. là cậu bé ngoan ngoãn lun lun giúp đỡ mọi người xung quanh nên ai cũng yêu quý, nhưng mà có điều nhìn mặt cậu có hơi.... ngo ngo xíu nhưng đc cái đáng yêu vô cùng....
nhân vật phụ
không sao đâu vừa đúng giờ lun. vậy giờ mình bắt đầu làm việc lun ha
tác giả
ui dễ thương chưa nek, dạ anh đồ đó hehe
cậu đang làm nhân viên giao đồ bán thời gian làm buổi sáng còn buổi chìu thù ai kêu gì làm đó chẳng hạn như...dắt chó đi dạo, chăm sóc người bệnh, mặc đồ gấu phát tờ rơi nek.... có lúc cậu làm người mẫu, làm người nẫu cho người ta vẽ a
công việc cũng bận rộn lắm nhưng cậu không chút lời phàn nàn, cậu làm nhìu việc như vậy là muốn phụ giúp bà mình cậu hông muốn bà phải vất vả nữa nên mới quyết đình không đi học nữa mà đi làm.
khoảng 12h trưa cậu đang chạy trên đường bống nhìn thấy tên đó chạy qua giật túi xách của người đi đường và chạy đi.
người đi đường
cướp...
có ăn cướp a
thấy vậy Prem liền rồ ga chạy theo tên cướp đến một cái hẻm cụt hắn dừng lại.
prem chống tó xe rồi bước tới định lấy lại túi thì hắn rút từ trong túi ra một con dao thấy vậy cậu liền từ từ lùi lại sau mấy bước.
đúng lúc đó có tiếng còi xe cảnh sát chạy tới. thì ra trong lúc cậu đuổi theo tên cướp thì người kia đã kịp thời báo cảnh sát.
trong lúc tên cướp mất tập trung cậu liền chạy tới dùng chân đá bay con dao ra khỏi tay hắn ta dùng tay đấm mặt hắn một cái làm hắn không đứng vững mà té xuống đường
cảnh sát chạy lại áp giải hắn đi.
đồng thời thì Prem bên này cần túi lên trả lại cho người kia.
người đi đường
cô cám ơn con nhìu lắm nha, không có con cô không biết phải làm sao nữa
tác giả
có cảnh sát để trưng à
người đi đường
/không được vui cho lắm/
tác giả
dạ cô xem như con chưa nói gì
vừa nói cô vừa nắm tay cậu cám ơn ríu rít
Prem
dạ không có gì đâu cô, nếu là người khác thì cũng sẽ làm như con thoi ạ.
người đi đường
sao được chứ, con đã giúp cô nhìu lắm lun đó hay cô mời con đi ăn thay lời cám ơn nha.
được không?
người đi đường
/nhìn Prem/
Prem nhìn đồng hồ trên tay mình hốt hoảng
Prem
con xin lỗi cô nhưng mà chắc hông được rồi cô ơi.
Prem
con sắp trễ giờ làm rồi ạ.
con chào cô con đi
nói rồi cậu trèo một mạch lên xe rồi dọt đi.
người đi đường
khoan đã con ơi cô chưa biết tên con nữa
người đi đường
đúng là cậu bé tốt bụng và đáng yêu/cười nhẹ/
Prem
cháu xin lỗi để cô phải chờ rồi ạ, tại vì có một số việc nên....
bà chủ quán hủ tiếu
không sao đâu ta còn lạ gì cái tính của cháu nữa.
lại giúp đỡ ai nữa phải không? /cười nhẹ/
bà chủ quán hủ tiếu
còn đứng đó cười nữa lại đây giúp ta một tay đi nè
Prem
vừa nói dứt câu thì....
khách 1
cho tôi một tô hủ tiếu đặc biệt
khách 2
một tô hủ tiếu không hành
khách 3
cho em một tô nữa ạ
Prem
/cậu chạy lại/ dạ có ngay đây ạ
Prem
bà chủ một mình nói nhỏ
bà chủ quán hủ tiếu
lạ nhen ta ở nãy giờ có thấy bóng ai đâu.
cháu vừa xuất hiện vài phút cái khách vô quá tròi lun ha/nhìn Prem/
cậu cười tít mắt làm để lộ ra hai cái bánh...à nhầm nhầm hai cái má phồng lên cứ như cái bánh bao vậy cưng chết đi được a
bà chủ quán hủ tiếu
Prem à cháu mau mau về đi đã khuya lắm rồi đó để đó ta dọn phần còn lại cho.
nhà cậu cách chỗ đó chừng...ừm 9_10km gì đó.
nên ngày nào cậu cũng đến khuya mới về tới nhà
Prem
dạ cũng sắp xong rồi ạ
Prem
để con dọn nốt cho lun ạ
nói xong cậu liền dọn tiếp
cậu dọn xong hết chuẩn bị đi bề thì bà chủ đi tới nói..
bà chủ quán hủ tiếu
Prem tiền công hôm nay của cháu đây cầm đi.
bà chủ quán hủ tiếu
ừa hôm nay cháu cũng vất vả rồi mau về nghỉ ngơi đi nha
thế là cậu leo lên xe chạy một mạch về nhà
về tới nhà thì cũng đã gần 12h đêm rồi chứ nhiu
prem khẽ mỡ cửa dắt xe vào chỗ để xe ngoài sân sợ đánh thức bà.
dắt xe xong thì cậu khẽ đi từ từ vào nhà thì bỗng dưng có tiếng sột soạt làm cậu giật bắn mình
tiếng sột soạt trong bụi cây gần đó lại vang lên lần nữa
lúc này cậu rất rất sợ nhưng vẫn đi về hướng bụi cây để kiểm tra
cậu đi từ từ cẩn thận từng bước một đứng trước bụi cây cậu dùng tay vén nhẹ ra xem.
cậu giật bắn mình té ngồi xổm xuống mặt mài tái mét lùi về phía sau hai mắt trợn tròn vô cùng sợ hãi
cậu ấy thở hộc hộc, tim đập rất nhanh nhưng vẫn cố gắng bịt miệng mình lại
khoảng vài giây sau, cậu bình tĩnh lại
từ từ tiến về phía bụi cây một lần nữa
vén nhánh cây ra lần nữa để nhìn kỹ thì phát hiện
có một người con trai với cơ thể dính đầy máu.
một phần là máu của cậu, một phần là náu của người khác dính vào
má...cảnh tượng cứ như phim kinh dị vậy
Prem thấy vậy liền tiến lại gần hơn, cậu dùng ngón tay mình để lên mũi anh ta
Prem
vẫn còn thở/thở phào nhẹ nhỏm/
Prem mặc dù rất sợ nhưng với cái tính tốt bụng ấy cậu đâu có nghĩ gì nhìu.
vậy là liền dìu anh lên phòng mình.
mặc dù anh nào đó rất nặng nhưng cậu vẫn cố gắng kéo anh lên phòng.
cậu tự nhủ với lòng mình rằng...
Prem
không nặng, không nặng chút nào hết
cái anh kia cũng đâu có bị gì nặng lắm đâu chỉ bị nhìu đạn lướt qua người mất nhìu máu quá nên xỉu thoi. trên đầu còn bị chảy nhìu máu nữa chắc bị ai đó đập vào đầu chăng.
prem cởi hết áo dính đầy máu của anh ta ra chỉ chừa lại mỗi phần dưới thou
cậu đang quay qua để băng bó cho anh thì.....
bổng nhiên anh ta mở mắt ra, tay lấy súng từ trong túi quần ra chỉa chỉa thẳng vào đầu Prem
cậu giật mình sợ hãi mà bất giác giơ hai tay lên
Boun
ai sai mày/ vẻ mặt cực kỳ hung tợn và đáng sợ /
Prem quá sợ hãi không nói nên lời
Comments