Không Phải Gu Tôi....Mà Sao Tim Lại Đập?
Cảm xúc lạ khi thấy cậu cười với người khác
Chiều thứ Sáu, sân trường 11A1 lấp lánh ánh nắng vàng, học sinh tản ra khắp nơi sinh hoạt CLB
Quang Hùng chọn CLB Mỹ thuật – nơi cậu có thể trốn tránh ồn ào và hòa vào mùi màu nước.
Trong lúc cầm bút vẽ, ánh mắt cậu bất giác lướt ra ngoài khung cửa sổ
Dưới gốc cây phượng già, Đăng Dương – cậu lớp phó khó ưa, đang đứng cùng một cô bạn gái lớp dưới.
Cả hai cùng xem gì đó trong quyển vở. Cô gái cười. Và Dương… cũng cười lại
Nhưng nụ cười đó lại khiến Quang Hùng khựng tay
Quang Hùng
//nhíu mày, nghĩ thầm//Ủa? Cậu ta biết cười dịu dàng như vậy hả?
Quang Hùng
Mình chưa từng thấy…
Cậu không hiểu vì sao, nhưng cảm giác trong lòng cứ nhói lên từng chút. Không rõ là tức, khó chịu… hay gì nữa
Quang Hùng không viết nổi một chữ. Cậu cứ nhìn ra cửa sổ, ánh mắt… hoang mang
Quang Hùng
//lẩm bẩm//Gì kì vậy chứ..
Đăng Dương từ bàn phía trước quay xuống.
Đăng Dương
Cậu đang lẩm bẩm cái gì đó?
Quang Hùng
//bật ra ngay//Cô gái lúc chiều là ai?
Đăng Dương
//hơi bất ngờ//hả?
Quang Hùng
//chỉnh lại giọng,cố tỏ ra tỉnh bơ//Ý là… người nói chuyện với cậu. Nhìn thân thiết quá nhỉ?
Đăng Dương
//nghiêm túc trả lời//Em họ tôi. Tên Thu Anh. Nhờ tôi ôn vài dạng bài Lý. Sao thế?
Quang Hùng
//hơi khựng lại//À… không gì.
không gian rơi vào im lặng
Quang Hùng cúi mặt xuống tập, nhưng Đăng Dương vẫn chăm chú nhìn cậu
Đăng Dương
Cậu thấy khó chịu à?
Quang Hùng
//giật mình//hả?
Đăng Dương
//tiến lại gần hơn chút//Việc tôi nói chuyện với người khác ấy. Cậu để tâm à?
Quang Hùng
//Quay mặt đi//Không có. Tự tưởng tượng vừa thôi.
Đăng Dương
//cười khẽ//Tôi không tưởng tượng đâu. Cậu lạ lắm
Quang Hùng
//nói nhỏ, gần như lẩm bẩm//…Cậu cũng thế.
Tiếng trống tan học vang lên, học sinh ùa ra khỏi lớp.
Nhưng cả hai vẫn đứng đó – trong phòng học bắt đầu vắng người, ánh chiều nghiêng nghiêng lướt qua bầu không khí tĩnh lặng
Đăng Dương bất ngờ lên tiếng, giọng nhỏ hơn bình thường:
Quang Hùng
//vẫn nhìn ra cửa sổ//Gì?
Đăng Dương
Nếu tôi chỉ cười kiểu đó… với mỗi cậu thôi… thì sao?
Cậu quay lại, ánh mắt va vào ánh mắt Dương – thẳng thắn, chân thành, không trêu chọc, không lạnh lùng
Tim Quang Hùng đập mạnh. Cảm giác ấy vừa lạ, vừa ấm, vừa khiến cậu… không biết phải trả lời sao
Quang Hùng
//nghĩ//Cậu ấy đang đùa? Hay… là thật?
Tối hôm đó, Hùng chẳng tài nào ngủ được.
Câu hỏi ấy cứ vang lên trong đầu, lặp đi lặp lại như dư âm khó xóa.
> “Nếu tôi chỉ cười kiểu đó với cậu thôi, thì sao?”
nhỏ tg cte
Mắt t bắt đầu lé ròi đó
Comments