Viên Ngọc Trai 『RusAme』(Coutryhuman)
chap 3: khi ấy biển cả có thấy không?
Đợi tôi đăng mấy cái đã viết từ trước đã các baby.
Sáng hôm sau, sau bữa sáng, anh trở về phòng của lũ con trai, chắc mẩm sẽ thấy đồ của mình bị trải lại.
Nhưng không có, và anh thấy giường của mình đã bị lột đi tấm vải lót.
Anh kiểm tra lần nữa sau bữa trưa, sau giờ luyện tập, và lại lần nữa trước khi ngủ, nhưng giường cũ của anh vẫn trống không và trơ trọi.
-Đấy chính là sự phản chiếu của sự ích kỉ của xã hội-
Kể cả thế. Thận trọng vẫn hơn.
Russian
//thấp thỏm đi về phòng Ame, cứ chờ người hầu ngăn mình lại//
Anh đứng nơi ngưỡng cửa phòng cậu, anh do dự.
Cậu đang ở trong, nằm dài như anh đã thấy cậu trong lần đầu gặp mặt, một chân buông xuống đung đưa.
America
Chào cậu, Russian.
Nếu cậu tỏ ra dù chỉ một chút lưỡng lự hay ngạc nhiên, anh sẽ rời đi, thà trở lại ngủ trên tấm niệm cỏ trần trụi hơn là ở lại đây.
Nhưng cậu không tỏ vẻ gì. Chỉ có giọng nói dễ chịu và sự chú ý sắc sảo trong mắt cậu.
Russian
Chào // trở về chỗ mình trên chiếc giường phía bên kia phòng//
Dần dà. Anh trở nên quen thuộc với tất cả, không còn giật mình khi cậu cất tiếng, không còn chờ sự trách phạt.
Anh đã ngừng lo sợ mình bị chuyển đi chỗ khác.
Sau bữa tối, chân anh đưa bản thân về phòng cậu theo thói quen, và anh nghĩ về chiếc nệm anh nằm là chỗ của mình.
Hằng đêm anh vẫn mơ về thằng bé đã chết. Nhưng khi anh tỉnh dậy, đẫm mồ hôi và hoảng hồn, mặt trăng sẽ lấp lánh trên mặt biển ngoài kia và anh có thể nghe được tiếng sóng dạt vào bờ.
Trong ánh trăng mờ ảo, anh thấy nhịp thở êm đềm của cậu, chân tay cậu mơ màng gác lên nhau.
Bất giác nhịp tim anh chậm lại. Ở cậu có một sức sống mà cả khi đang ngủ cũng có thể khiến cái chết và ma có thể nghe thật ngớ ngẩn.
Một lúc sau, tôi thấy mình có thể ngủ trở lại. Một thời gian sau, những cơn ác mộng thưa dần rồi ngừng hẳn.
Đằng sau vẻ đĩnh đạc và bình thản là một khuân mặt khác, đầy tinh nghịch và đa diện như một viên đá quý, lấp lánh dưới ánh sáng.
Cậu thích bày trò thách thức kĩ năng của mình, bắt đồ vật khi nhắm mắt, thực hiện những cú nhảy bất khả thi từ giường lên ghế.
Khi cậu cười, đuôi mắt cậu nheo lại như chiếc lá hơ trên lửa.
Bản thân cậu cũng như ngọn lửa. Cậu sáng lấp lánh thu hút ánh nhìn.
Có nét mê hoặc nào đó nơi cậu, cả khi cậu vừa tỉnh dậy, tóc tai bù xù và mắt mũi lèm nhèm sau giấc ngủ.
Cậu bắt đầu kể cho anh nghe về một ngày của cậu trước khi cả hai thiếp đi.
Ban đầu anh chỉ nằm nghe, nhưng một thời gian sau miệng lưỡi đã thả lỏng.
America
Tôi chưa bạo giờ nghĩ sẽ có một người làm therapon cho tôi.
Russian
Tôi không có gì, tại sao cậu vẫn chọn.
Những cuộc trò chuyện của hai người là thứ sôi nổi trong những màn đêm tĩnh lặng.
Nhưng anh không thể kiếm tìm sự chế nhạo trong cậu.
Chiếc đuôi bọ cạp ẩn trong từng lời nói. Là do cậu có gì nói đấy hay là kẻ che giấu thành thục.
Một buổi chiều nọ, khi anh rời đi để cậu tập luyện một mình.
America
Sao cậu không đi cùng với tôi?
Giọng cậu hơi gắt, có lẽ cậu đang căng thẳng, nếu anh vốn không cho rằng điều ấy là không thể.
Bầu không khí, vốn đã trở nên thoải mái giữa hai người, bỗng dưng căng thẳng.
Russian
Được, tôi đi với cậu.
Khoảng thời gian yên tĩnh vào chiều muộn.
Hai người đi theo con đường mòn xoắn vặn qua vườn olive, tới căn chòi để vũ khí.
Anh đứng ở cửa khi cậu chọn vũ khí tập luyện, là một ngọn giáo và một thanh kiếm.
Russian
//Anh vươn tay lấy cho bản thân, rồi lại lưỡng lự//
America
Tôi không đấu với người khác.
Russian
//theo cậu đến sân cát// Chưa bao giờ sao?
America
Ừ, tôi chưa bao giờ chiến đấu với ai cả.
Russian
Thế làm sao cậu biết là...
Giọng anh nhỏ dần khi cậu đứng vào trung tâm, giáo trong tay, kiếm giắt bên hông.
Dòng máu thành hình theo cách khác nhau với mỗi hậu duệ.
Có kẻ mang theo giọng nói khiến ta bị thôi miên, có kẻ lạ mang sức mạnh phi thường.
Phép màu nơi America chính là tốc độ.
Ngọn giáo của cậu, khi bắt đầu lượt chạy đầu tiên, chuyển động của cậu nhanh nhẹn, nhưng lại nhẹ nhàng đến lạ.
Ngọn giáo xoay tròn, phóng về phía trước, rồi đâm lên thân cây.
Thân giáo như uốn lượn trong tay cậu, mũi giáo xám chì vẫy lên như lưỡi rắn. Chân cậu vẫn không ngừng đạp lên cát.
Russian
//Anh trân trối, không cử động//
America
//Mặt cậu bình thản và trống rỗng. Không đanh lại vì gắng sức//
Cử động của cậu chính xác, di chuyển như một dòng nước.
Đột nhiên, cậu dừng lại. Anh nghe được nhịp thở của cậu, chỉ hơi nặng hơn bình thường, trong không khí tĩnh lặng của chiều tà.
Russian
Ai huấn luyện cậu vậy? //anh không biết phải nói gì khác//
America
Cha tôi dạy , ông có dạy tôi một chút.
Russian
Không có ai khác sao?
America
Không! chỉ có cha tôi thôi.
Russian
//tiến đến// Đấu với tôi đi.
Cậu ta bật ra âm thanh nghe gần giống như tiếng cười.
America
Không. Dĩ nhiên là không rồi.
Cậu đã được huấn luyện một chút , bởi cha mình.
Là do dòng máu lai tạo của cậu sao?
Anh đã hiểu vì sao cha cậu không để cậu chiến đấu trước mặt người khác.
Có phàm nhân nào tự hào nổi về kĩ thuật của mình khi biết tài năng này tồn tại trên đời?
America
Tôi không muốn chiến đấu với cậu.
Russian
Đây là lời tuyên chiến của tôi với cậu.
America
Nhưng cậu không có vũ khí mà.
America
//Quỳ xuống và đặt vũ khí trên đất//
Tôi nói không đấu. Đừng nói như thế.
//Nhìn vào mặt anh//
Russian
Cậu không thể cấm tôi đâu //tiến lên vẻ thách thức//
Mặt cậu méo xệch, suýt nữa, anh đã nghĩ mình thấy được nét giận dữ. Việc này khiến anh thỏa mãn.
Thậm chí sẽ khiêu khích cậu nếu cần.
Anh biết anh có thể gặp nguy hiểm trong viễn cảnh này.
Nhưng thay vào đó, cậu bỏ vũ khí trên đất.
Russian
Sao, quay lại đi. Cậu sợ à?
Một tiếng cười nửa chừng, lưng cậu vẫn đưa về phía anh.
America
Không, tôi không sợ cậu.
Russian
Cậu không sợ, vậy sao không dám đấu với tôi.
Anh chỉ có ý đùa bỡn, xoa dịu không khí, nhưng lời ấy thốt lên không xoa dịu chút nào giữa bầu không khí đông cứng.
Lưng cậu hướng về phía anh, bất động, không thể lay chuyển.
-Tôi sẽ khiến cậu phải nhìn tôi-
Russian
//bước đến, và đâm sầm vào lưng cậu//
America
//Cậu lảo đảo về phía trước, ngã xuống// AH-!
Russian
//đeo dính lấy cậu//
Cả hai tiếp đất, và anh nghe thấy bật ra một hơi gấp gáp như hơi thở bị ép ra khỏi miệng cậu.
Nhưng trước khi cậu có thể nói gì, anh đã bắt lấy tay cậu trong tay anh.
America
Này! Cậu làm gì thế?! //giãy giụa//
Anh không chắc mình đã định làm gì nữa.
America
Thả tôi ra! //giằng cổ tay ra khỏi tay anh//
Russian
//Anh ghì cậu trên đất, đầu gối đè lên bụng America. //
America
//Cậu thở hổn hển, giận dữ nhưng lại thỏa mãn đến kì lạ//
America
Tôi chưa thấy ai chiến đấu như cậu.
Một lời thú nhận hoặc cáo buộc.
Russian
Còn nhiều thứ cậu chưa thấy lắm.
Russian
//hất cằm// cậu biết ta có ý gì mà.
America
Có lẽ vậy. //cậu vặn người thật mạnh//
Giọng nói cậu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt ấy thật khó đoán.
Russian
//buông tay America ra//
Cả hai ngồi dậy, quần áo đậy bụi bặm dính trên lưng.
Giờ đây có gì đó căng lên trong cậu, cảm giác sắc bén quen thuộc đến từ giận dữ và khó chịu, đâm sâu vào đời anh như mảnh dằm.
Nhưng giờ đây anh có tư cách gì, mà đi gây hấn với cậu chứ?
America
//Như thể nghe được suy nghĩ của anh, cậu mỉm cười, khuân mặt cậu rạng rỡ như mặt trời//
Tình bạn của hai người như những cơn lũ mùa xuân tràn về từ lòng núi.
Trước đó , đám con trai và anh đã tưởng tượng rằng mỗi ngày của cậu đều đầy ắp giáo huấn hoàng tộc, sự vụ triều chính và luyện giáo.
Nhưng khi anh khám phá con người cậu, sự thật: ngoài giờ tự học, giờ học đàn và những giờ thao luyện, cậu chẳng được dạy gì khác.
Hôm nay họ có thể bơi, ngày mai họ có thể trèo cây trong sân vườn. Hai người sẽ tạo ra trò chơi cho riêng mình, chạy đua và đi trên biển.
Họ sẽ nằm trên cát ấm và nói
"Đoán xem mình đang nghĩ gì nào"
Chú chim ưng ở ngoài cửa sổ , hai người cùng thì thầm về nó.
Và khi họ chơi đùa, hay nói chuyện, cảm giác nọ sẽ đến.
Gần giống như sợ hãi, trong cái cách nó choán lấy cậu, dâng lên trong lồng ngực.
Nhưng cảm giác này đều không phải hai thứ ấy, lâng lâng trong khi chúng nặng nề, rực rỡ trong khi chúng xám xịt.
Cậu từng thấy trọn vẹn trước kia, ở những khoảnh khắc ngắn ngủi khi cậu theo đuổi niềm vui trong sự đơn độc.
Nhưng trên thực tế, cái trọn vẹn ấy đến từ sự vắng mặt của người khác khác hơn là sự hiện diện của họ, một chốn ẩn thân bên bờ sợ hãi. Cậu không biết phải làm gì.
Anh thì khác. Bắt đầu cười toe toét tới khi má mỏi nhừ. Kể cho cậu, hết cái này đến cái khác.
Anh không phải sợ mình nói quá nhiều. Không phải lo mình quá thấp kém hay chậm chạp.
Anh có thể cảm thấy từng thớ thịt trong cơ thể mình cọ nhẹ lên cơ thể cậu khi cả hai nằm cạnh nhau trên cát vàng.
America
//cậu gảy cây đàn lia trên tay//
Russian
//ngồi yên và ngắm nhìn//
Những nốt nhạc ấm áp nổi lên, sự ngọt ngào trong từng âm thanh ấy làm anh thấy thật yên bình.
Bài nhạc kết thúc, trong tim anh cảm thấy như một thứ gì đó đã mất đi.
Russian
Cậu chơi đàn tiếp đi
Khi ấy anh được chứng kiến mình đã thay đổi ra sao.
Anh không còn quan tâm rằng mình thua khi cả hai thi chạy, thua khi thi phóng lao hay thi ném đá nảy.
Bởi ai lại có thể hổ thẹn khi thua một nhan sắc như vậy chứ?
Ngắm nhìn cậu là đủ, nhìn gót chân cậu nhẹ nhàng đạp lên trên cát, từng con sóng nhẹ nhàng trôi qua từng kẽ chân.
-Thần cupid nhắm mắt bắn cung, thứ ngài chọn là nhịp tim chứ không phải giới tính-
N9 là Ame nhưng lại ít đất diễn🤡🤡
Không ấy thông cảm miếng đi 😔🥰🥰
Đang chăm đăng thì cho đăng đi không là mốt lười á.
Nếu được thì tôi sẽ hoàn thành nó trong hè luôn, còn về phần nội dung thì hên xui 🤓🤓🤓
Vì mới đăng vài chap đầu nên chăm quá trời, được một tuần chắc cả tuần đăng 1 chap🥰🥰😔😔😢😢😞😞
Giờ thì tôi đi cho em bé ở nhà ăn đây, bé nó đói quá trời rồi.
Comments