Chapter 2

Ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm cửa. Mùi thuốc sát trùng nhẹ phảng phất trong không khí.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//chậm rãi mở mắt, nhíu mày vì ánh sáng gắt//
Trần nhà màu xám, trần thấp, không có camera, không có cửa sổ ngoài. Không phải bệnh viện. Là một căn phòng kín. Anh chống tay ngồi dậy. Áo sơ mi đã được thay, vết thương sau lưng được băng kỹ. Tay phải truyền nước, cổ tay dán băng dán y tế.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//cười nhạt, tự nói nhỏ// Chắc không phải thiên thần cứu.
Cửa mở. Một tiếng “cạch” khô lạnh. Vương Nhất Bác bước vào, vẫn bộ đồ đen, tay cầm ly cà phê bốc khói.
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//đặt ly lên bàn cạnh giường, giọng đều đều// Còn sống.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//nhướng mày, liếc nhanh ly cà phê rồi nhìn hắn// Anh tưởng tôi chết à?
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//ngồi xuống ghế đối diện, mắt không đổi sắc// Nếu tôi muốn cậu chết, cậu đã không tỉnh ở đây.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//cười nhẹ, nhưng giọng châm ngòi// Vậy anh muốn gì?
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//ngẩng mặt lên, nhìn thẳng anh// Một lời giải thích.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//tim khựng một nhịp, rồi gật đầu, giọng bình tĩnh như thường// Tôi bị kéo vào một phi vụ bất thường. Người giới thiệu tôi hôm qua đã chết, tôi chỉ còn cách tiếp tục để giữ mạng.
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//im lặng vài giây// Lý lịch của cậu sạch đến mức đáng ngờ. Cậu không phải người của giới này.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//nhún vai, ánh mắt không né tránh// Tôi biết giết người. Biết tháo súng. Biết câm miệng. Đủ chưa?
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//nghiêng đầu, nheo mắt// Cậu nói dối giỏi đấy. Nhưng tôi vẫn chưa tin.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//siết nhẹ khăn trải giường dưới tay, giọng khẽ// Tôi cũng chưa tin anh là người tốt.
Hai ánh mắt chạm nhau. Một lạnh, một sắc. Không tin tưởng. Nhưng không ai lên tiếng.
Không khí ngưng lại trong vài giây.
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//đứng dậy, quay lưng bước về phía cửa// Tạm thời ở lại đây. Khi nào cậu tin tôi, và tôi tin cậu, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//giọng thấp, mang chút thăm dò// Nếu tôi không muốn?
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//dừng lại trước ngưỡng cửa, không quay đầu// Vậy cậu có thể đi. Cánh cửa không khóa.
Hắn rời khỏi, để lại một khoảng im lặng nặng nề trong căn phòng bé hẹp
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//nhìn ly cà phê đang bốc khói, ánh mắt sâu không đáy// Người không có hồ sơ… thì mình điều tra từ đâu?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play