Chapter 4

Căn nhà tối om. Đồng hồ tường chỉ hơn 11 giờ đêm.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//bước dọc hành lang, tay cầm ly nước nóng, mắt nhìn thẳng//
Tiếng gió rít ngoài khe cửa sổ cũ. Không ai nói chuyện. Mọi căn phòng đều im ắng – trừ một. Ánh đèn lùa ra từ phòng ở cuối hành lang. Cửa khép hờ
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//đi chậm lại, lặng lẽ liếc nhìn vào trong//
Bên trong là Vương Nhất Bác. Hắn ngồi trên ghế, áo kéo cao để lộ phần bụng ướt máu. Một con dao nhỏ vứt bên cạnh. Hắn đang cố băng vết thương, nhưng máu rịn không ngừng
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//gõ nhẹ cửa, giọng thấp// Đụng độ?
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//ngẩng lên, ánh mắt không có biểu cảm gì đặc biệt// Một con chó hoang cắn bừa. Không chết được
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//đẩy cửa bước vào, đặt ly nước lên bàn// Để tôi băng cho
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//nhìn anh vài giây, không phản đối//
Tiêu Chiến quỳ xuống cạnh ghế, mở hộp y tế. Tay anh lướt nhẹ quanh vùng da rớm máu. Hơi thở gần sát, nhưng ánh mắt thì không hề dao động.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//lau vết thương bằng gạc sát trùng, giọng đều đều// Lần nào anh cũng về kiểu này à?
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//nhìn xuống tóc anh, mắt nửa khép// Không. Lần này sơ suất. Vì có người làm tôi phân tâm
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//tay dừng một chút, rồi tiếp tục, giọng hơi trầm// Tệ thật. Mong đó không phải là tôi
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//nhếch môi nhẹ, nhưng không cười// Cậu nghĩ mình đủ sức phân tâm tôi?
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//siết băng quanh vết thương, tay mạnh hơn lúc đầu một chút// Tôi không giỏi diễn. Nhưng cũng không ngu
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//ngửa đầu ra sau ghế, thở khẽ// Chỉ là… cậu khiến tôi thấy thú vị. Ít nhất, trong đám người quanh đây
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//cài chặt băng, ngẩng lên nhìn hắn, mắt không tránh né// Người thú vị thường chết sớm. Anh nên cẩn thận
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//ngồi dậy, cúi gần xuống, môi gần sát tai anh// Vậy cậu đang lo cho tôi à?
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//đẩy nhẹ hắn ra, đứng dậy, mắt hơi tối lại// Tôi chỉ không muốn lãng phí băng gạc lần hai
Cả hai nhìn nhau. Không khí đặc quánh lại. Không ai cười. Nhưng trong mắt đều ánh lên thứ gì đó không rõ tên gọi. Cảnh giác. Tò mò. Hoặc… thứ gì còn nguy hiểm hơn thế.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
//quay lưng bước đi, giọng thấp như gió lướt qua vai// Nghỉ sớm đi. Anh trông không khỏe lắm.
Cửa phòng khép lại. Cạch một tiếng
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
//ngồi im, mắt nhìn theo khe cửa, lẩm bẩm không rõ là nói với ai// Lần này… tôi mới là người thấy không an toàn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play