3# : Đi học

Lưu ý📌 : 💡- Đây chỉ là sản phẩm fanfiction, là do những người hâm mộ sáng tác ra dựa trên những nhân vật ngoài đời thật ( nhớ là dựa trên ) nên hoàn toàn là trí tưởng tượng 🤬- Tích cách hay những câu thoại của nhân vật không phải là thật, không phản ánh con người thật ở ngoài đời 🚫- Nếu bạn có ghét một số nhân vật nào trong truyện này thì xin nhớ lại rằng đây chỉ là sản phẩm fanfiction, hoàn toàn là hư cấu, làm ơn đừng để nó làm ảnh hưởng đến cách bạn nhìn nhận con người thật ngoài đời nhé 🔞- Trước tiên mình không biết là mình có viết H hay không, nhưng các bạn vẫn nên cân nhắc 📚- Không nhắc tên tác phẩm khác hay tác giả khác trong truyện của mình nhé và hơn hết là nếu không thích otp này xin vui lòng không bình luận otp khác, không tao chặn đấy
// abc // = Hành động ( abc ) = Cảm xúc " abc " = Thì thầm, nói nhỏ * abc * = Suy nghĩ abc! = La hét, nói lớn abc~ = Dẹo, trêu ghẹo, nũng nịu hoặc là r3n rỉ ' abc ' = Nhấn mạnh _ abc _ = Thời gian - abc - = Địa điểm < abc > = Giới thiệu nhân vật mới [ abc ] = Lời dẫn 🔥 = Tức giận ❄ = Lạnh lùng, vô cảm 📱 = Nói chuyện qua điện thoại 💬 = Nhắn tin
Kira = Cậu Kuro = Hắn
- Giờ nhập học đã đến -
Em và anh bước dọc trên dãy hành lang kí túc xá, miệng em vẫn còn nhấm nháp miếng bánh mì lát trát bơ và mật ong khi nãy làm vội vàng, tay phải đeo ba lô, tay trái cầm sách chạy nhanh, bộ dạng đó buồn cười đến mức anh không thể che nỗi tiếng cười khẽ của mình, nghe vậy... Em chạy nhanh đi, vẻ mặt giận dỗi, còn anh như hiểu ra mình đã làm em bé giận nên đuổi theo kèm theo chiếc miệng phun ra những lời mật ngọt như mưa
Anh bắt lấy vạt áo sơ mi em, kéo em lại vào lòng, miệng vẫn cười nhưng khuôn mặt lại đáng thương đến mức đáng yêu, nhưng em không mềm lòng, hơn nữa lại phụng phịu đấm nhẹ mấy cái vào ngực anh, anh ôm nhẹ eo em, áp đầu lên vai em làm nũng
Kresh
Kresh
Thôi mà... Kresh biết lỗi rồi, Ken đừng giận nữa được không?~
Ken
Ken
Tạm tha cho mày hôm nay đấy, đi học lẹ lên // chỉnh quần áo cặp sách lại //
Em chỉnh quần áo thẳng lại, không còn những nếp nhăn nữa, đeo cặp hai vai rồi nhai nốt miếng bánh mì cuối cùng, em phủi nhẹ tay, bàn tay nhỏ khẽ đan vào tay anh, anh giờ mới để ý tay em rất lạnh, nên càng nắm chặt hơn
Hai người tay trong tay đi học cùng nhau, trông họ rất đáng yêu, chiếc quần ngắn nhẹ màu đen của em khẽ bay cùng vạt áo màu trắng và chiếc cà vạt đỏ, em lúc đó trông rất dễ thương với bộ đồ học sinh mang trên người, còn anh lại mang vẻ đẹp của sự chững chạc, áo sơ mi và cà vạt màu đỏ cùng chiếc quần đen dài toát lên khí chất như một nam thần lạnh lùng, nhưng đâu ai biết... Khi ở bên ngoại lệ anh lại như một chú cún con nhỏ đâu, anh làm nũng, đòi ôm ấp, thậm chí còn sợ hãi trèo lên giường em mỗi đêm nữa, anh làm tất cả.... Chỉ để lấy được sự chú ý của một người, không biết có yêu anh hay không
Họ đi đến lớp mang biển số 11A2, mở cửa bước vào và ngó nhìn xem có gương mặt quen thuộc nào không, đúng như họ nghĩ, một cặp mắt đỏ đậm như m*u tươi va phải họ, cậu ta lắc nhẹ mái tóc đen để vài sợi tóc con tung bay trong gió, chân vắt chéo còn tay chống cằm, kế bên cậu ta là một người từ trên xuống dưới chỉ có hai màu đơn sắc, đen và trắng, trông giản dị nhưng lại toát lên vẻ điển trai với thân hình cao ráo và khuôn mặt sắc xảo, họ ở kế bên nhau như một cặp bài trùng, thật sự rất hợp đôi
Em đi đến, nhẹ kéo chiếc mũ màu nâu có họa tiết caro của mình xuống để họ không nhận ra, rồi đi đến đừng sau, vòng tay ôm cổ Kira khiến cậu như bị giật điện nhẹ một cái, quay phắt ra đằng sau, trước mặt cậu là cậu trai tóc cam, nhỏ nhắn và khuôn mặt tươi cười trông rất đáng yêu, còn trên vai cậu là một bàn tay thon dài của anh, tóc anh màu hồng rực, được chải chuốt từ sáng sớm, nên bấy giờ anh trông rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh, môi cong lên, anh cười, nhưng không quá tươi, chỉ để thể hiện rằng anh đang vui
Kira
Kira
Hai đứa này cứ như cô hồn, đến thì nói để tao biết chứ, mốt mà cứ như này tao lăn ra đau tim ch*t mất, hai bọn bây đền à // hoàn hồn //
Kuro
Kuro
* Riết sợ mấy đứa này còn hơn cả ma... Cứ thoắt ẩn thoắt hiện như cô hồn *
Nghe cậu bạn của mình nói vậy xong, mặt em sầm xuống, mắt em long lanh như một chút nữa em sẽ khóc lóc ỉ ôi, chỉ trích cậu rằng " Huhu... Tao muốn tạo bất ngờ cho mày thôi mà, sao mày trách tao " còn cậu... Như cơm bữa vẫn dửng dưng, nhưng anh đã bắt đầu luống cuống dỗ dành em, như anh mới chính là cái người làm em buồn vậy
Cuộc trò chuyện của họ kết thúc khi tiếng chuông vào giờ học reo lên
- ◇ -
Hết
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play