Chương 1
Tuấn Duy buồn ngủ uể oải không thôi.
Tuấn Duy
Lên xe được chưa.
Thành An
Lâu lâu về quê em chơi một bữa mà uể oải dữ vậy không biết.
Đức Duy
Quê mày có cacao latte hông?
Thành An
Có cà phê Trần Quang.
Thành An
Về đó tao pha cho ca trà đường cái võng với cây quạt là mày nằm ở nhà luôn.
Thành An
Khỏi có đi đâu hết.
Thượng Long
im lặng bước lên xe dùm.
Thành An
Yếu xìu vậy? Mạnh mẽ lên coi.
Tuấn Duy và Đức Duy là hai anh em ruột, sinh ra trong một gia đình khá giả giữa lòng Sài Gòn hoa lệ.
Nhà có của ăn của để nên hai cậu con trai từ nhỏ đã mang cái dáng vẻ khi chất tài phiệt, đi mưa không ướt giày, ra nắng không sạm da.
Tuấn Duy là anh cả, vừa bước ra đường là bao ánh mắt đổ dồn.
Người ta gọi anh là đào hoa lãng tử, đi tới đâu là có người thương tới đó.
Nhưng anh lại rất chăm việc nhà, còn giỏi cả việc chăm em.
Đức Duy vừa đón sinh nhật tuổi hai mươi hai, nhõng nhẽo có tiếng.
Em không giận lâu, nhưng lại rất hay giận.
Có hôm chỉ vì chị chủ quán quên, bỏ đá vào ly cacao nóng làm em nhăn mặt cả buổi.
Lúc vui thì nói nhiều tưởng khủng bố, lúc buồn thì cuộn tròn trùm chăn kín mít rồi nằm đó hờn cả thế giới.
"Anh Di ơi" là câu cửa miệng của nhóc.
Đức Duy
"Anh Di ơi gọt táo."
Đức Duy
"Anh Di ơi phòng Zoi có muỗi."
Đức Duy
"Anh Di ơi hình như cái chảo cá dưới bếp bị cháy rồi hay sao á."
Đấy, Tuấn Duy chỉ biết lắc đầu rồi cũng xắn tay áo lên làm hết.
Yêu thương nhau vậy thôi, chứ Tuấn Duy cũng hay trêu em lắm.
Mỗi lần trêu vậy là em dỗi, môi cong lên rồi khoanh tay nằm quay mặt vào tường, anh hỏi cũng không thèm trả lời.
Biết mình bị dỗi rồi nên cũng lò dò qua dỗ.
Nhiều lúc hai anh em nó chọt nhau vài câu, rồi không ai nhường ai thế là cãi nhau te tua.
Cãi mệt rồi thì ôm nhau đi ngủ, sang ngày mai là quên hết.
Thượng Long năm nay hai mươi bốn tuổi, còn trẻ nhưng đã có nhà, có xe, có cả một công ty lớn.
Người ta gọi anh là doanh nhân trẻ tài năng, thành đạt, lại còn đẹp trai kiểu chín chắn không ưa ồn ào.
Vậy mà ông trời xui khiến thế nào, anh lại va vào đúng hai anh em nhà Duy.
Thằng lớn thì đào hoa, làm cái gì cũng giỏi, nhưng sơ hở là đá xéo em.
Thằng nhỏ thì nhõng nhẽo, anh hai trêu vài câu đã cong mỏ lên cãi.
Thượng Long mệt, thiệt sự mệt.
Nhưng nhiều lúc cũng phải bật cười vì thằng nhỏ nó quá dễ thương, anh hay la nó vậy thôi, chứ cũng thương nó không khác gì anh hai ruột.
Còn Thành An đúng chuẩn là con trai cưng chính hiệu, vừa tốt nghiệp đại học xong chưa kịp cầm bằng đi in thêm tấm hình thẻ thì ba mẹ đã có sẵn công ty ở nhà chờ sếp nhỏ về nhận việc.
Nghe thì có vẻ tiểu thiếu gia nhưng An lại không giống hai anh em nhà kia.
Cậu sinh ra ở thành phố thật, nhưng quê gốc ở tận miền Tây, nên tính tình cũng miền Tây.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ Tết, người ta tận hai mươi tám hai mươi chín mới bắt đầu nghỉ, mấy nhóc này mới mười lăm đã xúng xính quần áo để về quê chơi.
Trời Sài Gòn đổ nắng gắt, bốn người bọn họ chen chúc nhau trên chiếc xe bảy chỗ.
Thượng Long vừa ngáp vừa lái xe.
Thành An ngồi ghế phụ không ngừng líu lo, hớn hở vì sắp được về nhà sau bao năm xa quê.
Nhóc Duy nằm dài bẹp ra ghế sau, chân duỗi thẳng gác lên đùi của Tuấn Duy tay còn đang cầm gương soi chỉnh tóc.
Đức Duy
Say xe chết mẹ anh còn soi gương nữa.
Tuấn Duy
Có mày say chứ anh đâu có say.
Tuấn Duy
Này, tóc vậy được chưa?
Tuấn Duy
Nhìn bảnh hông? Sợ về dưới đó lại lạc loài.
Đức Duy
ở đây nhìn cũng thấy lạc loài rồi cha.
Đức Duy
Xoã mẹ tóc xuống đi.
Nhóc Duy nói xong liền chồm dậy đưa tay làm xù tóc của anh.
Tuấn Duy
Mẹ mày Duy, tao đấm cho một phát bây giờ.
Tuấn Duy
Bỏ chân cút ra sau nằm.
Đức Duy
Anh mới là người ra sau nằm ấy.
Thượng Long
Tin cho đi bộ không?
Thành An
ừ mày ghẹo ổng đi.
Đức Duy
Anh Di có mang kem chống nắng hông dậy.
Tuấn Duy đưa đay mò vào balo rồi lấy ra chai kem chống nắng quăng cho nhóc Duy, em chụp lấy rồi thoa vội.
Đức Duy
Cảm ơn anh Di đẹp trai nho.
Vài giờ sau, những toà nhà cao tầng dần nhường chỗ cho những hàng cây xanh mát, những đồng ruộng trải dài đến tận chận trời.
Gió bắt đầu thổi nhẹ, mùi rơm rạ phơi giữa trưa phảng phất, tiếng chim kêu lảnh lót trên ngọn tre đầu làng.
Từ đường nhựa cũng dần chuyển sang đường đất.
Chiếc xe bảy chỗ lách qua con hẻm nhỏ rồi chạy từ từ vào làng.
Nhóc Duy đang ngủ cũng phải bật dậy càu nhàu vài câu.
Đức Duy
Cái đường này riết rồi xe hơi đi vô cũng thành xe ngựa.
Tuấn Duy
Đường quê vậy còn đỏi hỏi gì nữa.
Tuấn Duy
Không đi được xuống đi bộ.
Tuấn Duy
Nãy giờ than thở hoài luôn, bỏ chân xuống mày.
Đức Duy
Không thèm nhá, tới nơi rồi không thèm nữa nhá.
Tuấn Duy
ừ, đợt về mày ra cốp nằm cho tao.
Thượng Long
Có lộn đường không An, có thấy cái nhà nào đâu.
Thành An
Từ từ đợi em tí, em check lại cái.
Thượng Long lúc này hạ cửa kính, ngó đầu ra ngoài. Thành An ngồi kế bên mở điện thoại xem lại đường đi.
Thành An
Đúng rồi hay gì mà, trên app nó bảo đúng rồi.
Thượng Long
Nhà mày mà mày xem app không vậy thằng đực.
Thượng Long
Vặn óc nhớ đường về nhà mày coi.
Thành An
Tám năm rồi cha, nhớ gì nổi.
Thành An
Mà chắc đi xíu nữa á.
Đức Duy
Anh Long anh Long, hạ cái kính này xuống cho em xem bên ngoài với.
Thượng Long đưa tay nhấn nút hạ kính, nhóc Duy đưa đầu ra ngoài ngó nghiêng.
Đức Duy
Có cacao latte nữa là hết bài.
Tuấn Duy
Về tới đây rồi thì mày khỏi có cacao hay karaoke gì nữa hết á.
Đức Duy
ông bớt đê, tôi có đem đồ về tự làm rồi.
Đức Duy
í, có người kìa anh Long, hỏi hỏi hỏi.
Thượng Long
Anh ơi, cho em hỏi đường về nhà ông năm Hên với.
Thượng Long nghe nhóc Duy nói có người liền chui đầu ra hỏi.
Họ cũng nhiệt tình chỉ đường, cuối cùng Thượng Long cảm ơn một câu rồi chạy đi.
Đức Duy
Cười cũng đẹp nữa, mày biết nhà ảnh ở đâu không An?
Đức Duy
Vậy biến đi đừng chơi với tao nữa.
Thượng Long
Nhà này phải không An?
Thành An
Anh chạy vào luôn, sân nhà em rộng lắm.
Tuấn Duy
ủa gì đông đen dậy?
Tuấn Duy nhìn qua cửa kính thấy trước nhà đông đúc người mới tò mò hỏi.
Tuấn Duy
ô, là tập trung cả làng lại ngồi gói vậy hả?
Thành An
hè hè, tao thầy ông năm Hên của tao gòi nghe.
Ông năm Hên
Xe đâu mà vô nhà ta đậu ngon lành vậy bây?
Mọi người tập trung sự chú ý về phía của bốn người họ, Thành An xung phong xuống trước.
Ông năm Hên
Đù thằng An về bây ơi.
Thành An chạy tới ôm chặt lấy ông nội, tám năm xa nhà nó nhớ cái cảm giác này lắm.
Trên xe cũng bắt đầu xuống từng người một.
Bọn họ gập người cúi chào lễ phép.
Ông năm Hên
Ờ, vô nhà tắm rửa rồi ra đây chơi.
Rồi bốn người bọn họ cũng bẽn lẽn với bốn cái vali lướt qua nhóm người đang ngồi gói bánh để vào nhà.
Vừa vào tới phòng của Thành An là nhóc Duy nằm cái ạch xuống, xoay người ôm gối rồi nhắm mắt.
Tuấn Duy nhìn nó mà ngứa ngáy tay chân, vả vài phát vào mông xinh kêu nó dậy.
Tuấn Duy
Đứng lên đi tắm rồi muốn làm gì thì làm.
Tuấn Duy
Thúi ình rồi nằm lên giường của người ta.
Đức Duy
Anh tắm trước đi, em buồn ngủ lắm.
Tuấn Duy
Không, mày tắm lâu thì đi tắm trước đi.
Tuấn Duy
Tắm xong ra chào hỏi bà con nữa, không có được ngủ đâu.
Tuấn Duy
Chứ sao, về quê phải chào hỏi người lớn chứ.
Thành An
Tolet ở sau nhà á, có nước lạnh à.
Thành An
Tắm nước nóng thì bắt nước sôi rồi tắm.
Đức Duy
Mày bắt dùm tao đi An.
Tuấn Duy
Tự làm đi cho lớn.
Đức Duy
Anh Di tắm nước nóng luôn không.
Tuấn Duy
Nấu cho hả? Cảm ơn à.
Đức Duy
Quần què chứ ở đó mà nấu cho.
Thượng Long đang lấy đồ cũng phải ngước lên cười vào mặt Tuấn Duy một cái.
Thượng Long
Hai bây kiếm chuyện chửi nhau hoài đi.
Hôm nay mình dọn đồ về quê chơi nha.
Comments
𝓨𝓊𝓡𝒾 .
anh đừng như con ghệ ông em bà chị dâu em, về nhà ng ta tết nhất mà nằm ở cái chổng lướt đth r ngủ tới cơm thì ra ăn r về, con gái con đứa gì đâu đã z ko thèm chào ai
2025-07-10
0
Cuuiuoiwww 12-156
Trầm tính mà chơi được với nhỏ An nhỏ Duy là cái này sẽ là Trầm Ai Chính
2025-07-09
6
nttuongzii
bộ này đừng có xóa giữa chừng như bộ Hai Đứa Nó nhé Trâu...
2025-07-09
3