chap 3: thế giới trong gương

Một luồng ánh sáng đỏ lóe lên, chói lòa, ma mị, rồi tắt ngấm như chưa từng tồn tại
Trước mắt Cẩm Dao và Tư Khâm
Bầu trời bỗng chìm trong bóng đêm đặc quánh, đen kịt như mực tàu
Trăng treo lơ lửng giữa khoảng không, đỏ như má.u loãng, lạnh lẽo và điềm gở đến rợn người
Không gian lặng thinh, chỉ còn nhịp tim và linh hồn
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//Hoang mang nhìn quanh, giọng run nhẹ// Anh hai…đây là đâu vậy?
Tư Khâm lặng đi một thoáng, ánh mắt cũng mờ đục như ánh trăng ngoài kia
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
Anh không biết…
Cả hai lặng lẽ rời khỏi căn phòng
Hành lang dài, lạnh lẽo
Bước vào thang máy, Cẩm Dao khẽ rùng mình khi thấy hình ảnh mình trong gương phản chiếu vặn vẹo, méo mó như bị bẻ cong bởi một bàn tay vô hình
Cửa mở
Bên ngoài trống rỗng, không một bóng người, không một âm thanh
Chỉ có sự im lặng khô khốc đang bủa vây họ từ mọi phía
Hai anh em lặng lẽ bước ra khỏi căn hộ
Cánh cửa khép lại sau lưng họ bằng một tiếng "cạch" khô khốc
Ngoài đường, thành phố vốn từng náo nhiệt giờ phủ một lớp im lặng lạ thường
Không xe cộ, không tiếng người, chỉ có những dãy nhà sừng sững như đã ngủ quên từ rất lâu
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//khựng lại, tim nảy lên một nhịp//
Từ phía con hẻm tối phía trước
"cộp... cộp..."
Tiếng bước chân vang lên, nặng nề, đều đặn, mỗi bước như dẫm thẳng vào màn đêm đặc quánh
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
//theo bản năng xoay người, chắn nhẹ trước em gái//
Không ai nói gì, cả hai chỉ lặng người nhìn về phía âm thanh đang tiến lại gần, từng nhịp một…
Từ trong bóng tối, một dáng người loạng choạng xuất hiện, bước từng bước khập khiễng, kéo lê chân như thể mỗi cử động đều rướm m.áu
Ánh đèn đường nhấp nháy rồi bất ngờ rọi thẳng xuống kẻ đó
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//thót tim//
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
//sững người//
Gương mặt kia… không còn hình dạng
Da thịt bị đậ.p n.át, sưng phồng và rỉ m.áu, đôi mắt trắng dã trừng trừng như đang khóc thay cho thứ đã mất đi
Một bên chân ch.áy sém đến tận xư.ơng, từng bước dẫm xuống mặt đất đều để lại một vệt m.áu nhầy nhụa
Mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, nồng đến choáng váng
Không ai kịp nói lời nào
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
CHẠY!!//gào lên//
Hai anh em cắm đầu lao đi trong bóng tối, phía sau là tiếng bước chân khập khiễng vẫn tiếp tục vang lên, như thể kẻ ấy đang kéo theo cả nỗi chết đuổi theo họ
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//Hoảng loạn cắm đầu chạy//
Cô không còn biết mình đang chạy về đâu, chỉ biết phải thoát, phải tránh xa cái thứ đáng sợ kia
Tiếng thở gấp gáp hòa vào tiếng tim đập dồn dập như trống trận
Chân lạc hướng, cô lao thẳng qua cánh cổng sắt đang khép hờ
Một khuôn viên biệt thự rộng lớn, phủ sương mờ và yên tĩnh đến rợn người
Rầm!
Cẩm Dao đâm sầm vào ai đó, cả hai ngã xuống nền đất lót đá
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
Dao Dao!! //hoảng hốt, vội nhào tới đỡ em gái//
Nhưng bàn tay anh lướt qua cô như chạm vào không khí
Một lần nữa… vẫn không thể chạm vào
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//lồm cồm ngồi dậy, miệng lắp bắp// Xin…xin lỗi…em không cố ý…
Một bóng người nữa bước đến, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo như đêm mưa
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Cô có sao không, quản gia Yến?
Người phụ nữ bị đâm phải xoa đầu, gượng cười nhẹ
Yến Gia Thu
Yến Gia Thu
Tôi không sao, thưa Chủ tịch
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
//Thoáng cau mày// “Quản gia Yến…Chủ tịch”…
Những từ ngữ ấy vang lên như gõ nhẹ vào trí nhớ anh, lạ lùng nhưng quen thuộc
Có điều gì đó… không ổn
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//Lúng túng đứng dậy, vừa cúi đầu vừa lắp bắp// Em…em thật sự xin lỗi, em không cố ý…
Không ai nói gì thêm
Gió thổi qua, mang theo một mùi hương lạ, nửa quen, nửa lạ, như thể nơi này đã từng là đoạn ký ức đã bị lãng quên từ rất lâu…
Người đàn ông ấy nhìn thẳng về phía Tư Khâm
Đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương ánh lên một tia thích thú, rồi anh ta khẽ cười, chậm rãi cất tiếng
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Chào, Tư Khâm
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Lâu không gặp
Yến Gia Thu
Yến Gia Thu
//Cũng quay sang, cúi đầu một cách lịch sự// Chào cậu Liễu!
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
//Khựng lại, đôi mắt mở to đầy ngỡ ngàng// ủa???
Một nhịp sau, anh nở nụ cười tươi rói, thứ nụ cười từng chỉ dành cho những mối thân tình thật sự
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
Ôi trời… quản gia Yến! Chủ tịch Cố! Thì ra là hai người!
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//chưa load xong// ủa, khoan đã...hả, là sao?
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
//mỉm cười, bước lại gần// Nhưng sao cậu lại đến đây?
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Không phải đã...
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
//Ngừng lại, liếc nhẹ về phía Cẩm Dao rồi nói tiếp, giọng chậm rãi hơn// Thôi, vào trong đã
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
Có chuyện gì nói sau
Cánh cổng biệt thự khẽ kêu "két" một tiếng, như đang hé ra cho một điều gì đó kỳ lạ hơn gấp bội… đang chờ đợi họ bên trong
Trong phòng khách biệt thự, ánh đèn vàng dịu phủ xuống từng chi tiết nội thất cổ điển, khiến không gian vừa ấm cúng vừa ma mị lạ thường
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
//ngồi xuống ghế, đưa tay gãi đầu như thể đang nghĩ nên bắt đầu từ đâu//
.
.
.
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
//thở dài// Chuyện hôm nay là do con báo thủ này nè
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
//liếc sang Cố Lục Dương, hất cằm đầy ý trêu chọc//
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
//nhướn mày// ồ
Một tiếng ngắn gọn mà lại sâu cay
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
Cái gì cũng đổ cho em hết trơn ha?
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
ủa chứ không phải là do mày chạm vào gương hả em?
Chưa kịp cười thêm câu nào thì quản gia Yến đã nhẹ nhàng bước vào, tay bưng một khay trà sứ trắng tinh
Cô đặt từng tách xuống bàn, động tác thanh thoát, âm thanh chén sứ chạm mặt gỗ vang lên khẽ khàng như nhịp thở
Yến Gia Thu
Yến Gia Thu
Trà của mọi người đây
Yến Gia Thu
Yến Gia Thu
Có cần gì thì cứ gọi tôi
Nói xong, cô khẽ cúi đầu rồi rời đi, bóng dáng lặng lẽ như thể hòa vào không khí mờ sương quanh biệt thự
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//cầm chén trà còn đang tỏa khói, mắt đảo quanh căn phòng kỳ lạ, cuối cùng không nhịn được nữa// Rốt cuộc… đây là đâu vậy?
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
//tựa nhẹ lưng vào ghế, đôi mắt nửa nghiêm túc, nửa hờ hững// Đây là thế giới trong gương
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Một chiều không gian phản chiếu mặt tối của xã hội mà cô đang sống
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Những gì tàn nhẫn, xấu xa, méo mó… nơi này đều có đủ
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
//dừng một nhịp rồi tiếp// Và nơi này… nguy hiểm gấp đôi thế giới thực
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Nếu không cẩn thận, cô sẽ không chỉ lạc đường… mà còn mất luôn cả cái mạng của cô đấy
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//siết nhẹ chén trà//....
Ngoài khung cửa kính, ánh trăng đỏ như máu vẫn đang treo lơ lửng, như một con mắt lặng lẽ quan sát mọi chuyển động phía dưới…
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//cúi đầu, giọng khẽ run lên trong yên lặng// Vậy… tại sao tôi lại đến được nơi này?
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
//Không nhìn cô, mắt vẫn hướng về ánh trăng ngoài khung cửa, giọng đều như mặt nước//
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Vì cô là người được chọn để bị ngu.yền r.ủa bởi nó
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
"Nó"?
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
"Nó" là ai?
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Chúng tôi cũng chưa biết đích danh
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Chỉ biết kẻ đó có thể xuyên qua ranh giới các tầng không gian
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Khi ánh trăng chuyển sang đỏ m.áu thì lời ngu.yền được kích hoạt
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//Siết chặt tay, rồi ngước mắt nhìn anh trai// Vậy… tại sao anh hai tôi cũng ở đây?
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
//Nhún vai, vẫn cái dáng thản nhiên đến lạnh lùng// Vì anh ta… cũng là một kẻ bị ngu.yền r.ủa như cô
Cẩm Dao chưa kịp hỏi thêm thì Cố Lục Dương đã đứng dậy
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Đi theo tôi
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Đã đến lúc cô phải gia nhập tổ chức
Cô được dẫn đến một căn phòng nằm sâu trong lòng biệt thự: kho trang bị của tổ chức
Trên tường treo đủ loại vũ khí: gươm, rìu, súng, mặt nạ, bùa chú…
Mỗi món đều toát ra một thứ khí lạnh âm u như có linh hồn riêng
Cẩm Dao dừng lại trước một con dao găm cán đen, lưỡi bạc, khắc họa tiết hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt cô dừng ở đó khá lâu
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
Tôi chọn cái này
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
//gật đầu, không nói gì thêm//
Cuối cùng, họ đến hậu viện
Một khoảng sân rộng, có mái vòm bằng kính nhuốm ánh trăng đỏ mờ mịt
18 người đã có mặt sẵn, đủ cả nam nữ, người thì đang kiểm tra vũ khí, người lặng lẽ như bóng tối
Cẩm Dao vừa bước vào thì ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cô
Tư Khâm định bước theo sau em gái thì bị một luồng kết giới vô hình cản lại
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
//giơ tay, nghiêm giọng// Dừng lại
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Anh là hồn ma
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Bước qua ranh giới này thì sẽ bị hồ.n ph.i ph.ách t.án
Liễu Tư Khâm
Liễu Tư Khâm
//Sững sờ, ánh mắt đong đầy lo lắng nhìn em gái//
Cố Lục Dương không để anh phản ứng thêm, đã rút ra một lá bùa đen, miệng lầm rầm đọc chú
Một vòng ánh sáng xanh tím bùng lên, xoáy mạnh rồi
Bùm!
Tư Khâm biến mất, để lại một chiếc vòng cổ mảnh khảnh rơi xuống tay Cẩm Dao
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Từ giờ, linh hồn anh ấy sẽ trú ngụ trong vật này
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
Đừng để mất
Liễu Cẩm Dao
Liễu Cẩm Dao
//Siết chặt chiếc vòng trong tay, mắt rực sáng// vâng, tôi biết rồi
Dù đang ở thế giới méo mó và đầy nguy hiểm, cô biết… cô không còn đơn độc
Tấm gương khổng lồ dựng giữa hậu viện bất ngờ phát ra ánh sáng đỏ rực như m.áu nhỏ xuống từ bầu trời
Mặt gương lạnh băng rung lên từng nhịp như đang thở, rồi từng dòng chữ hiện ra, đỏ lòm, nhòe nhoẹt như được viết bằng m.áu tươi vẫn còn nhỏ giọt:
Nhiệm vụ A: Ngăn cản tân nương biến thành l.ệ qu.ỷ
Nhiệm vụ B: Ngăn cản tân nương gi.ết dân làng nếu thất bại trong nhiệm vụ A
Nhiệm vụ C: Giúp cô dâu b.áo th.ù nếu thấy lương tâm cắn rứt
Không gian lặng như tờ, không ai thở, không ai nói
Dòng chữ m.áu từ từ tan biến như bị hút ngược trở lại bên trong gương
Một tiếng "rắc" khô khốc vang lên
Mặt gương bắt đầu rạn, từng vết nứt lớn như muốn chia cắt cả bầu trời. Rồi đột ngột
RẦM!!
Tấm gương vỡ toạc, từng mảnh văng tung tóe không tiếng động, để lộ một khoảng không đen đặc
Từ trong đó, một bàn tay khổng lồ thò ra
Da trắng bệch, gân máu tím ngoằn ngoèo, móng tay nhọn như vuốt qu.ỷ
Bàn tay cào vào không khí, mò mẫm như đang tìm thứ gì để kéo vào bóng tối
Lúc này, Cố Lục Dương vẫn chỉ đứng yên, ánh mắt điềm tĩnh như thể đã quá quen với những màn mở đầu rùng rợn thế này
Cố Lục Dương
Cố Lục Dương
//đưa tay lên, vẫy nhẹ// Cố mà sống sót!
Không đợi ai kịp hỏi thêm điều gì, anh xoay lưng, lặng lẽ bước đi, biến mất sau bức tường tối đen như mực
Ngay khoảnh khắc đó
Xoạc!!
Cả không gian bị xé toạc
Bóng tối ùa vào, nhấn chìm mọi ánh sáng, mọi âm thanh, và cả những lời chưa kịp thốt ra thành tiếng
Chỉ còn lại nhịp tim hỗn loạn... và một khởi đầu không lối thoát
Hết
Hot

Comments

❄️🍉•{ 𝓜_𝓪_𝓲_𝓴_𝓮_𝓭 }•🌷❄️

❄️🍉•{ 𝓜_𝓪_𝓲_𝓴_𝓮_𝓭 }•🌷❄️

Đụ mé tôi tên cố lục dương mà lộn à sửa lại coi

2025-07-14

1

✰ೄྀ𝙰𝚗𝚗𝚎𝚢 ིྀ✧

✰ೄྀ𝙰𝚗𝚗𝚎𝚢 ིྀ✧

tặng c 2 bông ạ chúc c một ngày vui vẻ nha:3💗💐

2025-07-14

1

thèm dưa hấu 🍉🤫🧏‍♂️

thèm dưa hấu 🍉🤫🧏‍♂️

ê tg ơi mik tưởng boy love -)))

2025-07-15

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play