[NhungTuan] Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 1: Va Chạm
Sáng sớm, con ngõ hẹp phía sau khu tập thể ẩm ướt, ánh nắng chưa kịp len qua những tán cây bàng già cỗi. Tiếng xe máy lạch cạch, tiếng còi inh ỏi từ phía xa vọng lại, khu phố đang dần thức giấc.
Nhung, đang đi đến chỗ làm thêm, tay ôm hộp bánh mì, tay còn lại nắm quai túi sách, vừa chạy vừa thở hổn hển.
Nhung
Chết rồi, muộn mất… Cô chủ mà biết mình đến trễ thì… Hộc…/thở dốc, tự lẩm bẩm/
Vài giọt mồ hôi lăn xuống thái dương, mái tóc buộc cao lòa xòa theo nhịp chạy, chiếc áo sơ mi học sinh hơi nhăn, lưng áo đã lấm mồ hôi.
Đúng lúc đó, từ phía góc ngõ hẹp, một chiếc xe máy thắng gấp.
Hộp bánh mì văng xuống đất, nắp bung ra, bánh mì lăn lóc dính bụi, một phần nước sốt văng lên tay Nhung.
Nhung
Anh đi đứng kiểu gì vậy hả?!/tròn mắt, giọng bực/
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt người con trai đang ngồi trên xe, gương mặt điển trai, tóc undercut gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Tuấn
Tôi mới phải hỏi cô. Cô chạy như bị ma đuổi vậy./cau mày, tắt máy, chống chân, phủi áo/
Nhung cúi xuống nhặt bánh mì, tay run nhẹ. Cô nhìn ổ bánh mì dính đầy đất cát, thở dài, ánh mắt buồn rầu.
Nhung
Bánh mì của tôi… Tiền ăn sáng cả ngày nay…/thì thầm, giọng buồn/
Tuấn nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của cô gái trước mặt, khẽ khựng lại một giây. Anh rút ví, lấy tờ 50 nghìn, đưa ra.
Tuấn
Này, cầm đi, tôi đền.
Cô ôm túi, chạy vụt qua anh, chiếc cặp vướng vào tay lái xe máy, kéo nhẹ làm Tuấn khựng lại một nhịp. Cô chạy mất hút về phía cuối ngõ, để lại mùi hương sữa tắm nhàn nhạt.
Tuấn nhìn theo, tay vẫn cầm tờ 50 nghìn, khóe môi nhếch nhẹ.
Tuấn
Con nhóc này… thú vị thật./lẩm bẩm, ánh mắt thoáng cười/
Nhung cúi đầu xin lỗi cô chủ quán khi đến muộn. Cô ngồi rửa tay, ánh mắt vẫn dõi ra ngoài con đường nhỏ.
Nhung
Đáng ghét, mới sáng ra đã gặp tên xui xẻo, lại còn làm mình mất cả bữa sáng…/suy nghĩ/
Cô Chủ Quán
Không sao đâu, còn trẻ mà, chạy từ từ thôi, đừng vội./vỗ vai Nhung/
Tối hôm đó tại phòng trọ.
Phòng trọ nhỏ, tường xanh cũ kỹ, hai chiếc giường tầng kê sát tường, bàn học phủ đầy sách vở. Thùy Anh, bạn thân của Nhung, đang nằm lướt điện thoại, ngẩng lên nhìn Nhung.
Thuỳ Anh
Sao mặt mày như mất sổ gạo thế?
Nhung
Bực cả mình, sáng nay đi làm thì đụng phải một tên mặt dày…/ném balo xuống ghế/
Thuỳ Anh
Trai đẹp không?/háo hức/
Nhung
Đẹp trai thì cũng phiền phức như thường./lườm/
Thuỳ Anh
Ê ê, thấy mày đỏ mặt rồi nha!/cười lớn/
Thùy Anh lăn xuống giường tránh, cười khanh khách. Nhung nằm xuống, kéo chăn, đôi mắt nhìn lên trần nhà, hình ảnh người con trai với ánh mắt sắc lạnh ban sáng cứ hiện lên trong đầu cô.
Nhung
Phiền thật… Nhưng… Sao lại nhớ hoài vậy chứ…/suy nghĩ/
Comments
Blush✨☃️
🙏🙏🙏 Tác giả đừng làm quỳ uể oải nhé, nhanh ra chap cho mọi người đọc cơ!
2025-07-11
0