[BL]Trùng Sinh, Ta Quyết Thay Đổi Số Phận Kiếp Trước
Chap 2: Tiểu tam xuất hiện
Lục Dương Kì
//mở mắt ra// *tên hoàng đế...ôm mình?*
Tần Triệu Kỳ
//nói mớ// Lâm Uyển...nàng đừng giận ta nữa...
Lục Dương Kì
//ngồi dậy// *Hắn ta đây là đang nhớ cô chủ của ta sao? Lúc trước còn lừa dối và phản bội cô ấy, giờ cô ấy bỏ đi thì lại nhớ nhung..?*
Tần Triệu Kỳ
//quơ quơ tay// Lâm Uyển...
Lục Dương Kì
//chạm nhẹ tay hắn// Bệ hạ, sáng rồi.
Tần Triệu Kỳ
//mở mắt ra, khó chịu hất cậu xuống sàn// Ngươi làm gì trong phòng trẫm? Lâm Uyển đâu? Mộ Dung đâu?
Lục Dương Kì
//đứng dậy từ từ// Bệ hạ, ngài nhớ lại hôm qua đi
Tần Triệu Kỳ
//nhớ lại// À...ngươi là con cá chết tiệt đó...chả hiểu sao hôm qua trẫm lại cưng chiều ngươi...Nhưng hôm nay đừng mơ!
Lục Dương Kì
//gật đầu// Vâng
Tần Triệu Kỳ
//thay long bào, kéo cậu ra khỏi phòng hắn và ném cậu ra đất// Ngươi ở đây đợi trẫm
Lục Dương Kì
//cười ngoan hiền, gật đầu// Vâng, thưa bệ hạ
Tần Triệu Kỳ
//Quay lưng rời đi//
Nữ bí ẩn
//đi lại gần cậu// Ngươi là tên nhân ngư đê tiện đã leo lên giường của bệ hạ sao?
Lục Dương Kì
//đang dựa cây cột, mở mắt ra// Vâng, đúng là tôi, người là...?
Mộ Dung
//chống hông// Ta là phi tần của hoàng thượng, tên ta là Mộ Dung
Lục Dương Kì
//cúi đầu hành lễ//
Mộ Dung
//đột nhiên nổi giận// Tên đê tiện kia! Nói cho ta biết đêm qua ngươi và hoàng thượng đã làm gì với nhau rồi?!
Lục Dương Kì
//vẫn cúi đầu// Tôi chỉ ngủ thôi, không làm gì cả
Mộ Dung
//giơ tay lên tát cậu// Ngươi dám nói dối ta?!
Lục Dương Kì
//xoa cái má// Tôi nào có dám
Mộ Dung
//giậm chân// Hôm nay ngươi dám cả gan đứng ở khuôn viên của hoàng thượng sao?!
Lục Dương Kì
//nhẹ giọng// Là bệ hạ bảo tôi đứng đây đợi ngài ấy
Nhân vật mà tg lười tạo
Nha hoàn: Mộ phi, bệ hạ tới rồi
Mộ Dung
//giả vờ ngã, tự tát vào mặt mình, giả vờ khóc bù lu bù loa// Ta chỉ muốn nói chuyện thôi mà...hic...sao ngươi lại đánh ta chứ...hic
Tần Triệu Kỳ
//chạy tới đỡ cô ta// Là ai đánh nàng?
Mộ Dung
//Chỉ vào cậu// Hắn đó
Tần Triệu Kỳ
//trừng mắt nhìn cậu// Ngươi dám?
Lục Dương Kì
//lắc đầu// Tôi không dám
Tần Triệu Kỳ
//ôm cô ta lên, lạnh lùng nói với cậu// Đứng đây đợi, ta sẽ xử lý ngươi sau
Mộ Dung
//ôm cổ hắn// Hoàng thượng, thiếp mệt quá..Lạnh...
Tần Triệu Kỳ
//bế nàng ta vào phòng//
Lục Dương Kì
//nhìn lên trời// Tuyết rơi rồi *Xem ra...kiếp này khởi đầu vẫn như vậy...*
Tần Triệu Kỳ
//đi đến// Mau quỳ xuống cho trẫm
Lục Dương Kì
//quỳ xuống//
Tần Triệu Kỳ
//đánh cậu// Hôm nay, trẫm phải dạy lại ngươi
Lục Dương Kì
//nằm yên chịu trận, lấy can đảm rồi khóc// hic...bệ hạ...tôi thật sự không đánh Mộ phi mà, tôi thật đấy, bệ hạ không tin thì hỏi lính canh gần đây đi
Tần Triệu Kỳ
//khựng lại// Được...ta sẽ hỏi, ngươi quỳ ở đó đợi ta
Lục Dương Kì
//quỳ tiếp// Vâng
Tần Triệu Kỳ
//đi hỏi lính canh//
Tần Triệu Kỳ
//quay lại, đỡ cậu dậy rồi ôm// Ta xin lỗi
Lục Dương Kì
//mơ màng nhìn hắn// Bệ hạ...lạnh quá...
Tần Triệu Kỳ
//ôm cậu chặt vào lòng// Ngoan, trẫm đưa ngươi vào phòng mới
Lục Dương Kì
//gật đầu// Tạ ơn bệ hạ
Mộ Dung
//đập bàn// Chết tiệt! Không ngờ hoàng thượng lại đi hỏi lính canh theo lời con cá đó...ta phải làm sao đây...
Nhân vật mà tg lười tạo
Cung nữ: thần nghĩ là hiện tại bệ hạ sẽ không truy cứ đâu
Mộ Dung
//uống trà// Ta cũng mong vậy
Lục Dương Kì
//nằm xuống giường, ngủ//
Tần Triệu Kỳ
//ngồi bên cạnh, ngắm cậu ngủ một lúc, hôn lên trán cậu rồi rời đi// *Ta cảm thấy lạ quá, tim đập nhanh khi ở gần cậu ta...chả nhẽ ta yêu hắn rồi? Không...chắc là không đâu*
Lục Dương Kì
//hé mắt// *Có lẽ hắn đã bắt đầu có tình cảm với ta, vậy cơ hội sống càng cao, kiếp trước hắn ghét ta kinh hồn, kiếp này phải làm hắn yêu ta*
Comments